Phòng Thuật (Dịch) - Chương 843: Nhận thân (1)
- Thật sao, vậy quả thật là quá tốt rồi.
Trong mắt hơi lộ ra vẻ vẩn đục của Trương Khôn Trung đã hiện lên một đạo kim quang, cười ha hả hỏi lại.
- Chúc mừng em nha, lão nhị. Qua nhiều năm như vậy, tâm nguyện coi như là đã đạt thành rồi.
Trương Bình Sinh nói.
- Đúng nha nhị ca, anh làm sao tìm được “Trung Kỳ” vậy?
Trương Bình Hạ cũng gương mặt hưng phấn cất tiếng hỏi.
- Nếu kể ra thì vẫn là nên cảm tạ Nhị tẩu của chú, là cô ta giúp anh tìm được Trung Kỳ đấy. Lần này cô ấyy tình cờ tới Bắc Kinh, vào lúc cùng bằng hữu ra ngoài uống trà, nhìn thấy được người bạn của một vãn bối có dáng vóc giống anh, hơn nữa nghe nói hài tử đó là con nuôi, liền cho anh nhìn ảnh chụp của hài tử đó một chút. Anh lúc đó cũng cảm thấy đặc biệt giống, không ngờ nghiệm chứng thử DNA một chút, không ngờ lại là đứa con trai bị mất của anh thật.
Trương Bình Hoa gương mặt đầy vẻ cảm khái nói.
- Ừ, đây chính là duyên phận, nếu như là dòng giống của Trương gia chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ về tới Trương gia chúng ta thôi.
Trương Khôn Trung cười cười, rồi sau đó thiện giải nhân ý nói:
- Bình Hoa, nếu như đã tìm được hài tử rồi, con hãy mau đi đến Bắc Kinh đi, chờ con cùng hài tử nhận nhau rồi, hãy dẫn về cho ta xem một chút, đến lúc đó cũng tiện nhận tổ quy tông.
- Dạ, vậy con không nói với cha nữa, con hiện giờ sẽ nhanh chóng ngồi phi cơ đi Bắc Kinh. Chờ con cùng đứa bé ấy gặp mặt rồi, nhất định sẽ bảo hắn tự gọi điện thoại cho ngài.
Trương Bình Hoa đứng dậy, nói.
- Bình Hoa, hài tử nếu như đã tìm được rồi, cũng không vội nhất thời gặp mặt lúc này, cậu ở trên đường đi không nên quá nóng nảy.
Trương Bình Sinh dặn dò.
- Dạ biết rồi, đại ca.
- Nhị ca, nhớ gửi lời thăm hỏi cùng hài tử dùm em, chờ khi hắn đến Hồng Kông rồi, em nhất định sẽ cho hắn một phần quà ra mắt.
Trương Bình Hạ cười nói.
- Tốt, anh nhất định chuyển đạt.
Trương Bình Hoa nói.
- Ừ, vậy con đi đi.
Thấy Trương Bình Hoa với gương mặt lo lắng, lão gia tử phất tay áo, nói.
- Dạ. Ba, đại ca, lão tam, con đi trước.
Trương Bình Hoa gật gật đầu đối với ba người, sãi bước đi ra bên ngoài phòng, trong lòng vui mừng không cần nói cũng biết.
...
Trương Bình Hoa ngồi phi cơ tư nhân bay suốt đêm từ Hồng Kông đến Bắc Kinh, rồi ngồi xe chạy tới khách sạn Vinh phu nhân ngủ lại. Tuy rằng đã qua mấy giờ, nhưng vẫn khó nén sự hưng phấn trong lòng.
- Cừ thật, đến quả thật là rất nhanh . Lúc kết hôn tôi còn không thấy anh tích cực như vậy.
Sau khi gặp được trượng phu, Vinh phu nhân có chút ghen nói.
- Lão bà, tôi chạy tới Bắc Kinh nhanh như vậy, không riêng gì việc gặp hài tử, mà cũng là nhớ em và Trung Nghĩa nữa.
Trương Bình Hoa cười ha hả nói.
- Được rồi, tôi có thế hiểu được tâm tình của anh, đi vào phòng tắm đi, em đi gọi chút gì cho anh ăn.
Vinh phu nhân nói.
- Lão bà, vậy chúng ta khi nào gặp hài tử kia nha?
Trương Bình Hoa hỏi.
- Hài tử ấy bây giờ gọi là Trương Vĩ, hắn còn không biết chuyện này, anh bây giờ trực tiếp chạy đi gặp hắn, cẩn thận coi chừng bị người ta coi là tên lường gạt đuổi ra ngoài.
Vinh phu nhân đưa tay phải ra chỉ, điểm nhẹ lên trán trượng phu.
- Ai da, em nói cũng đúng ha. Vậy trước hết ăn cơm cái đã rồi nói sau.
Trương Bình Hoa khẽ lắc đầu nói.
Trương Bình Hoa tắm xong, sau khi đi ra từ phòng tắm, trên bàn đã dọn lên thức ăn, còn Vinh phu nhân thì cũng đã cầm chén đũa sắp sẵn rồi, khiến cho trong lòng Trương Bình Hoa không khỏi cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Lão bà, anh thật là rất cảm tạ em. Nếu như không phải là bởi vì em, còn không biết khi nào mới có thế gặp được Trương Vĩ.
Trương Bình Hoa nói.
- Anh không cần phải khách khí với em, chúng ta là vợ chồng, em làm vài chuyện cho anh cũng là nên mà.
- Lão bà, Trương Vĩ còn không biết chuyện này, chúng ta làm sao nói với nó đây.
- Đúng nha, hắn được nuôi nhiều năm như vậy, chúng ta hiện tại đột nhiên nhận thân cùng hắn, đối phương trong lúc nhất thời khẳng định không thế tiếp thụ.
Vinh phu nhân phân tích.
- Hơn nữa, Trương Vĩ hiện tại coi như là sự nghiệp thành công, chúng ta nếu như tùy tiện nhận thân, trong lòng người ta nhất định là có tâm lý phòng bị, tốt nhất là tìm người quen trao đổi cùng hắn.
- Vậy cũng đúng.
Trương Bình Hoa đề nghị:
- Em không là thông qua Hướng Tú Lan nhận thức Trương Vĩ sao? Hay là tìm Hướng Tú Lan nhờ hỗ trợ, nhờ cô ấy thử dò xét ý tứ của Trương Vĩ một chút xem sao.
- Tú Lan tả cũng chưa quen thuộc với Trương Vĩ lắm, thật ra thì con gái của chị ấy có quan hệ không tệ cùng Trương Vĩ, hai cọng tóc dùng làm xét nghiệm DNA kia, chính là do con gái của chị ấy lấy đó.
- Vậy tìm người ta giúp thêm một tay, người quen nói chuyện dù sao so với người xa lạ đáng tin hơn, đối phương cũng dễ dàng tiếp thụ hơn một chút.
Trương Bình Hoa đề nghị.
- Được, vậy chúng ta một lát sẽ đi đến nhà của Tú Lan tả một chuyến, tự thân nói chuyện nhà mình cho người ta nghe một chút.
- Reng reng reng…
Sáng ngày hôm sau, Trương Vĩ đang ngồi trong phòng làm việc tại Công ty Bách Ức, đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại. Hắn cầm điện thoại di động từ trên bàn lên nhìn, thấy trên màn hình chính là số của Lý Mông Dao động.
Thấy được số điện thoại di động này, Trương Vĩ lộ ra nụ cười mỉm, sau đó bấm nút trả lời, hỏi:
- Xin chào, Lý đại mỹ nữ, vì sao có thời gian gọi điện thoại cho anh rồi?
- Khụ, tôi có chút việc, muốn nói với anhh.
Lý Mông Dao đáp.
- Chuyện gì nha? Anh xin rửa tay lắng nghe đây.
Trương Vĩ cười nói.
- Qua điện thoại nói không tiện, buổi trưa chúng ta ăn một bữa cơm đi, đến lúc đó nói chuyện cụ thế một chút.
Lý Mông Dao nói.
- Tốt, vậy án theo lời em nói mà làm như thế đi.