Phòng Thuật (Dịch) - Chương 859: Đề nghị (1)
Hai người Trương Vĩ ở nhà một đêm, chỉ tiếc Trương Tùng đang ở trường cấp ba, không thế trở về mừng sinh nhật Trương Vĩ, nhưng bốn người chung một chỗ, cũng coi như là ăn một bữa cơm đoàn viên.
Ngày thứ hai, chính là sinh nhật Trương Vĩ, Lý Tuệ Lan cùng Trương Kiến Quốc sáng sớm đã thức dậy, chạy ra chợ mua rau dưa cùng thịt để ăn, buổi trưa còn chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn cho Trương Vĩ.
Đối với tâm ý của hai người, Trương Vĩ cũng không cự tuyệt, hơn nữa hắn muốn cự tuyệt cũng không có cách nào cự tuyệt được, sáng sớm mới 6h hai người đã ra ngoài, Trương Vĩ thì hơn 8h mới tỉnh.
Trương Vĩ rời giường, sau khi rửa mặt xong, vừa đi ra phòng khách, đã thấy thức ăn đặt trên bàn, diện tích nhà cũng không quá lớn, không có một nhà ăn, nên cả nhà đều ăn cơm ở phòng khách.
Trương Kiến Quốc đã ngồi vào ghế sa ***, Lý Tuệ Lan vẫn còn bận rộn trong bếp, Trương Kỳ thì đang bày đồ ăn, Trương Vĩ cũng không phải một người cần mẫn, nên trực tiếp ngồi vào bên cạnh Trương Kiến Quốc.
- Ba, tối hôm qua ba ngủ không ngon sao? Sao mắt lại có quần thâm vậy?
Trương Vĩ nhìn cha mình một cái, gương mặt ân cần nói.
- Đây còn không phải là do tiểu tử ngươi sao, mua cho ta một chiếc Land Rover, tối qua ta còn có thế ngủ được sao?
Tuy đôi mắt Trương Kiến Quốc hiện lên quầng thâm, nhưng người lại vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn, trên mặt cũng không giấu nổi sự hưng phấn.
- Nhìn anh xem mới có chút tiền đồ, đã muốn mất mạng rồi, sáng sớm hôm nay còn không phải lái xe đi chợ sao, đó là nơi có thế lái xe đi sao?
Lý Tuệ Lan từ trong phòng bếp đi ra, cười mắng.
- Mẹ, bữa sáng chuẩn bị xong chưa? Có cần con giúp gì không?
Trương Vĩ cười nói.
- Anh chỉ biết động mồm, cũng không thấy anh động tay động chân gì.
Trương Kỳ đặt chén đũa lên bàn, nhỏ giọng thầm thì một câu.
- Kỳ Kỳ nói đúng, hai người đều có tật xấu như nhau.
Lý Tuệ Lan cười ha hả.
- Không cần con động tay đâu. Đã dọn xong, con chờ ăn là được rồi.
- Mẹ, nhà chúng ta nhỏ quá, con nghĩ nên mua một căn biệt thự ở thành phố Bảo Định, như vậy cha mẹ cũng có thế ở thoải mái, nhà ở trên danh nghĩa thì đứng tên mẹ.
Trương Vĩ nói.
- Mua biệt thự!
Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, trên mặt Lý Tuệ Lan lộ ra một tia giật mình.
- Nếu vậy thì không ít tiền rồi, con vừa mới mua cho ba một chiếc xe. Không cần tiêu tiền bậy bạ như vậy đâu.
- Mẹ, mua nhà cũng coi như là một loại đầu tư, con cũng không cần phải gửi tiền ở ngân hàng, mà giá trị nhà cũng tăng lên rất nhanh.
Trương Vĩ cười đáp.
Trương Vĩ đề nghị như vậy, khiến vợ chồng Trương Kiến Quốc không khỏi giật mình. Ngày hôm qua Trương Vĩ vừa mua chiếc Land Rover, ngày hôm nay lại muốn mua biệt thự cho bọn họ, điều này khiến cho những người quen lam lũ như bọn họ, trong giây lát khó mà tiếp nhận được.
Đối với thái độ chần chờ và kinh ngạc của cha mẹ, Trương Vĩ cũng đã sớm đoán ra, hắn chính là lập nghiệp từ nghề môi giới bất động sản, làm thế nào để khuyên người khác mua nhà. Cũng là chuyện hắn hiểu rõ vô cùng.
Cuối cùng, vợ chồng Trương Kiến Quốc cũng vui vẻ đồng ý với đề nghị của Trương Vĩ, dù sao hai đứa con cũng càng lúc càng lớn, nhà nhỏ cũng không thế nào ở chung hết được. Đổi căn nhà lớn một chút cũng dễ dàng hơn.
Chỉ có điều chuyện mua nhà này, không thế quyết định trong thời gian ngắn, nên vợ chồng Trương Kiến Quốc sẽ tự xem phòng trước, chờ sau khi hai người xem xong. Trương Vĩ sẽ bỏ tiền ra mua, như vậy cũng sẽ không làm mất thời gian làm việc của Trương Vĩ.
Ngay ngày hôm đó. Cả nhà Trương Vĩ náo nhiệt một phen, cùng nhau ăn một bửa thịnh soạn, buổi tối cũng ở lại thành phố Bảo Định một đêm, đến ngày thứ ba Trương Vĩ mới cùng Trương Kỳ về lại Bắc Kinh.
Trương Vĩ cũng muốn ở nhiều hơn bên cha mẹ, nhưng công việc của hắn quá bận rộn, căn bản là không có thời gian, chỉ có thế chờ sau khi Trương Tùng lên đại học, mới dẫn cha mẹ lên Bắc Kinh một thời gian ngắn.
Buổi sáng ngày thứ ba, hai người ngồi xe lửa về đến Bắc Kinh, Trương Vĩ cho Trương Kỳ nghỉ một ngày, để cô về nhà nghỉ ngơi, còn hắn lại chạy đến cao ốc Lục Châu làm việc.
- Cốc cốc cốc…
Trương Vĩ vừa về đến phòng làm việc, ngồi còn chưa ấm chỗ, đã có người gõ cửa phòng làm việc, khiến Trương Vĩ không khỏi thở dài một cái.
- Mời vào.
- Trương đổng, ngài trở về rồi.
Trương Vĩ vừa dứt lời, Điền Hải Văn liền đẩy cửa đi đến, sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, cười một cái nói.
- Ừ, ngồi đi.
Trương Vĩ đứng dậy, thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh.
- Tôi chân trước vừa bước vào phòng làm việc, phía sau anh liền đến, tìm tôi có chuyện gì không?
- Trương đổng, lúc trước ngài phân phó tôi kháng án bản hợp đồng kia, tôi đã nhanh chóng tiến hành rồi, nên mới đặc biệt đến nói với ngài một tiếng.
Điền Hải Văn nói.
- Vất vả cho anh rồi, hợp đồng này vốn là chuyện của công ty Trung Vĩ, nhưng trong công ty Trung Vĩ lại không có người quen bên bộ tư pháp, nên chỉ có thế nhờ anh tìm quan hệ.
- Ngài không cần khách khí.
Điền Hải Văn nói:
- Nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép ra ngoài trước.
- Chờ một chút, chuyện tôi nhận người nhà anh cũng biết chứ.
- Đúng, đã nghe nói.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói, Điền Hải Văn ngồi lại vào ghế.
- Tôi chuẩn bị gia nhập tập đoàn Hồng Đỉnh, hơn nữa có khả năng sẽ đến địa sản Hoa Dương nhận chức, anh có đề nghị gì không?
Trương Vĩ hỏi.
- Trương đổng, sau khi ngài vào địa sản Hoa Dương, sẽ làm chức vụ gì?
Nghe lời nói của Trương Vĩ, Điền Hải Văn lộ ra vẻ vui mừng.
- Ý của cha tôi, là muốn cho tôi làm Phó tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ ở địa sản Hoa Dương.