Phòng Thuật (Dịch) - Chương 870: Ám đấu (1)
- Căn nhà này hợp đồng là tự chúng tôi ký, cô chỉ dẫn chúng tôi đi xem nhà một chút, trả cô 10 vạn tiền hoa hồng cũng không phải quá ít.
Quán Nghiễm Vân nói.
- Chung phu nhân, ngài nói vậy cũng không đúng, là ngài tự mình nhảy đan, chứ không phải chúng tôi không giúp ngài ký hợp đồng, hơn nữa nếu như ngài chỉ trả mười vạn NDT, công ty chúng tôi cũng không có khả năng đáp ứng.
Trương Kỳ nói.
- Như vậy đi, 10 vạn này tôi không đưa cho công ty các người, mà chỉ đưa cho một mình cô thế nào?
Quán Nghiễm Vân đề nghị.
- Ngài là có ý gì?
Nghe được lời nói của Quán Nghiễm Vân, Trương Kỳ có chút sửng sốt, nhìn thoáng qua Trương Vĩ bên cạnh.
- Ý của tôi rất đơn giản, chỉ cần cô rời khỏi công ty Trung Vĩ, đồng thời không xen vào chuyện này nữa, tôi sẽ cho cô 10 vạn NDT.
- Chung phu nhân, ngài không thế làm như vậy được, công ty chúng tôi có ký xác nhận dẫn ngài đi xem nhà, cho dù tôi rời khỏi công ty Trung Vĩ, thì công ty cũng sẽ tố cáo ngài thôi.
- Tiểu cô nương, cô có ngốc hay không vậy, tôi cho cô 10 vạn NDT cô lại không muốn, số tiền này cũng gần bằng mấy năm tiền lương của cô rồi.
- Chung phu nhân, căn biệt thự đó phí hoa hồng là 135 vạn, mặc dù phần lớn là tiền của công ty, nhưng cá nhân tôi cũng được 200 300 ngàn, so với số tiền ngài đưa cũng cao hơn gấp hai ba mươi lần, cho nên, tôi căn bản không có bất kỳ lý do gì, lại bỏ công ty mà lấy tiền của ngài cả.
- Ha ha, cô cũng suy nghĩ viễn vông quá rồi, cô thật sự cho rằng, tôi sẽ cho cô 10 vạn NDT sao, đúng là tự lừa dối mình.
Quán Nghiễm Vân cười nói.
- Nếu như ngài không trả, chúng tôi sẽ tiếp tục áp dụng pháp luật, để duy trì quyền lợi của công ty.
- Hừ, nếu các người tố cáo, cũng không lấy được tiền đâu.
Nghe Trương Kỳ uy hiếp, Quán Nghiễm Vân có chút bất mãn nói.
- Đây cũng không phải việc tôi có thế làm. Chuyện này đều do ông chủ của chúng tôi quyết định.
- Vậy cô nói nhiều lời với tôi làm gì, đưa số điện thoại của ông chủ cô cho tôi, để tôi tự trao đổi với hắn, tôi tin hắn không phải là người không biết tốt xấu.
Quán Nghiễm Vân mắng.
- Đưa điện thoại cho tôi đi, tôi nói chuyện với cô ta.
Trương Vĩ đưa tay phải ra.
- Ừ.
Trương Kỳ lên tiếng, lập tức đem điện thoại di động trong tay, đưa cho Trương Vĩ.
- Xin chào, là Chung phu nhân sao? Tôi là Trương Vĩ chủ tịch của công ty Trung Vĩ. Có chuyện gì cô nói đi.
Trương Vĩ hỏi.
- Ôi, Trương đổng, đúng là anh rồi.
Nghe được thanh âm của Trương Vĩ, Quán Nghiễm Vân cảm thấy ngoài ý muốn, âm dương quái khí nói:
- Đã mười hai giờ khuya rồi. Anh với nữ nghiệp vụ viên còn làm thêm giờ, thật đúng là quá cực khổ rồi.
- Ha… Thật là đáng ghét.
Nghe được lời nói của Quán Nghiễm Vân, khuôn mặt Trương Kỳ đỏ ửng, hờn dỗi một tiếng.
- Ha ha, cũng không thế nói là khổ cực được.
Trương Vĩ cười một cái.
- Có chuyện gì, cô cứ nói thẳng đi.
- Những gì tôi vừa nói. Chắc anh cũng đã nghe được, anh bây giờ trực tiếp nói cho tôi biết, anh cần trả bao nhiêu tiền hoa hồng.
Quán Nghiễm Vân công kích.
- Dựa theo tiêu chuẩn thu phí mà làm, nên đưa bao nhiêu, thì đưa bấy nhiêu.
Trương Vĩ nói.
- Không có khả năng.
Quán Nghiễm Vân hừ lạnh một tiếng.
- Tôi trả cho anh tối đa là 500 ngàn NDT, nếu không thì một phần anh cũng không có đâu.
- Nếu như vậy, thì coi như nói chuyện xong rồi.
Trương Vĩ nói xong một câu, lập tức ngắt máy điện thoại di động.
- Tút tút tút…
Nghe được âm thanh vang lên trong điện thoại di động. Quán Nghiễm Vân không khỏi biến sắc, ném điện thoại di động vào ghế sa ***. Gương mặt tức giận nói:
- Khốn kiếp, lại dám cúp điện thoại của tôi, còn muốn tôi thanh toán toàn bộ, đúng là mơ mộng hão huyền mà!
Quán Nghiễm Vân bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, thái độ của Trương Vĩ thái lại cứng rắn như vậy, căn bản là không cho cô có quyền mặc cả, cái này làm khơi dậy lửa giận trong lòng, thầm nghĩ:
- Hừ, tôi không trả phí hoa hồng cho anh, tôi xem anh có bản lãnh gì lấy lại được.
..
Phòng 3606 Nhạc Thành Công Quán ở Bắc Kinh.
- Trương đổng, chuyện này nên làm gì bây giờ? Đối phương có người trong sở tư pháp, vụ án này căn bản sẽ không được thụ lý.
Trương Kỳ có chút lo lắng.
- Ha ha, không có gì phải lo lắng, tái ông mất mã họa phúc khôn lường?
Trương Vĩ cười nói.
- Anh là có ý gì, án kiện của chúng ta không thế nào thụ lý được, cũng không còn cách nào để đòi lại phí hoa hồng.
- Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi sẽ có biện pháp giải quyết.
Trương Vĩ trầm tư một lát.
Nói thật, ngay từ đầu Trương Vĩ cũng không ngờ, hợp đồng này sẽ không được thụ lý, nhưng mà, mỗi chuyện đều có hai mặt, chỉ là đương sự có biết lợi dụng không mà thôi.
Còn nữa, góc độ suy tính của Trương Vĩ cùng Trương Kỳ rất khác biệt, Trương Kỳ suy tính là làm thế nào mới có thế thu được nhiều tiền hoa hồng, như vậy cô mới có nhiều thu nhập.
Còn, Trương Vĩ thì lại suy tính, làm thế nào để lợi dụng danh tiếng của đại biểu nhân dân toàn quốc, nâng cao danh tiếng của công ty Trung Vĩ, để có được nhiều sự nhìn nhận và tín nhiệm của khách hàng.
Thương hiệu đối với bất kỳ công ty nào cũng vô cùng quan trọng, Trương Vĩ chính là muốn tạo ra thương hiệu cho công ty, như vậy mới có thế có chỗ đứng trong thành phố Bắc Kinh này.