Phòng Thuật (Dịch) - Chương 889: Đi thăm ban đêm (1)
- Anh gọi điện thoại cho em, đương nhiên là bởi vì anh nhớ em lắm.
Trương Vĩ cười nói.
- Anh là con người da mặt thật là dầy, chúng ta chẳng quua là kết giao như thế thôi, ở đâu ra tình cảm sâu như vậy, anh nhớ tôi làm cái gì nha?
Lý Mông Dao nhỏ giọng oán tránh.
- Vậy nếu anh không nhớ em, còn đi nhớ đến những nữ nhân khác hay sao?
Trương Vĩ trêu ghẹo.
- Anh muốn nghĩ tới nữ nhân nào, thì nghĩ tới nữ nhân đó, tôi lười quản tới anh đó mà.
Lý Mông Dao nói.
- Tốt nha, đây chính là em nói đó, em sau này đừng có hối hận.
Trương Vĩ cười hắc hắc nói.
- Hừ, anh bây giờ gọi điện thoại cho enh, rốt cuộc có có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra đi.
Lý Mông Dao hỏi.
- Muốn mời em ra ngoài uống ly cà phê, xem một bộ phim ấy mà.
Trương Vĩ đề nghị.
- Hôm nào đi ha, ngày hôm nay quá muộn rồi.
Lý Mông Dao dùng lời nói dịu dàng tạ tuyệt.
- Không có quan hệ gì, anh hiện giờ đi đến nhà em đón em, chờ chúng ta kết thúc ước hẹn rồi, anh sẽ lái xe đưa em về nhà.
Trương Vĩ nói.
- Không được, em đêm nay thân thế rất mệt mỏi, không muốn đi ra ngoài chơi.
- Vậy em nếu là không muốn ra, anh sẽ đến nhà tìm em đó.
Trương Vĩ nói.
- Không cho phép anh đến đây, cho dù là anh có đến đây rồi, tôi cũng không cho anh vào.
Lý Mông Dao hừ một tiếng, lập tức cúp điện thoại.
- Tút tút tút…
Nghe được âm thanh bận trong điện thoại di động, Trương Vĩ không khỏi sắc mặt trầm xuống, nói:
- Hừ, cô nàng này dám cúp điện thoại của ta!
...
Lý Mông Dao sau khi nhận điện thoại xong, lại trở về bên trong phòng khách, đồng thời thuận tay tắt điện thoại di động. Sau khi vừa ngồi xuống trên ghế sa ***, Hướng Tú Lan liền dùng gương mặt ân cần hỏi han:
- Bảo bối, là Trương Vĩ gọi điện cho con?
- Dạ.
Lý Mông Dao khẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời.
- Tỷ. Trương Vĩ gọi điện thoại cho tỷ, là có chuyện gì không?
Lý Mộng Phi hỏi.
- Không có việc gì.
Lý Mông Dao nhỏ giọng thầm thì một câu, dường như cũng không nguyện ý nói thêm gì.
- Dao Dao, thừa dịp ba ba bây giờ đang ở nhà, chi bằng bảo hắn vào nhà ngồi một lúc, ba cũng tiện coi mắt giúp cho con một tay.
Lý Quang Diệu đề nghị.
- Ba, đều đã trễ như vậy rồi, bảo anh ta tới nhà chúng ta không có tiện lắm nha.
Lý Mông Dao tạ tuyệt nói.
- Bảo bối, me cũng muốn gặp lại hắn một lần. Còn có một số việc muốn hỏi hắn một chút.
Hướng Tú Lan cũng phụ họa theo.
- Mẹ, mẹ ở nơi này xem náo nhiệt gì nha, mẹ không phải đều gặp hắn rồi sao?
Lý Mông Dao có chút bất mãn lầm bầm nói.
- Mẹ muốn nói chuyện cùng hắn một chút về Trung Vĩ công ty.
Hướng Tú Lan nói.
- Công ty Trung Vĩ có chuyện gì nha?
Lý Mông Dao có chút không hiểu hỏi.
- Chóc~...
Lý Mộng Phi bật ngón tay một cái, ánh mắt của ba người bị hấp dẫn về phía hắn, hắn liền nói với gương mặt khoe khoang:
- Con biết nè. Công ty Trung Vĩ ngày hôm nay dính dáng đến cấp trên rồi, dường như là một đại biểu nhân dân mua một biệt thự tại công ty Trung Vĩ, nhưng lại không có giao tiền phí trung gian.
- Đúng nha, chuyện này mà xới lên ở trên các báo online , có thế nói là còn hữu dụng hơn so với bất kỳ quảng cáo nào.
Hướng Tú Lan thở dài một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Cái công ty Trung Vĩ này chính là cái công ty kinh doanh môi giới của Trương Vĩ sao?
Lý Quang Diệu hỏi.
- Đúng vậy, cái công ty này là do Trương Vĩ một tay thành lập đấy, tuy rằng phát triển thời gian không lâu, nhưng quy mô của công ty được khuếch trương vô cùng nhanh. Hơn nữa mượn lần này dùng internet lăng xê, danh tiếng của công ty còn có thế nâng cao một bước, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn so ra còn kém Trung Thông, nhưng nếu như một mực phát triển tiếp như vậy, chưa chắc không có khả năng sánh vai cùng Công ty Trung Thông.
- Vậy à, trách không được Dao Dao có thế xem trọng hắn. Xem ra tiểu tử này rất có năng lực trong công việc, nếu không cũng không có khả năng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập tới hai công ty.
Lý Quang Diệu nhận xét.
- Leng keng…
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Lý Quang Diệu, Hướng Tú Lan, Lý Mộng Phi đều là gương mặt nghi ngờ, không nghĩ đã trễ như vậy mà còn có người nào đến nhà. Còn trên gương mặt đẹp của Lý Mông Dao thì lộ ra một vẻ kinh ngạc, trong ánh mắt mơ hồ toát ra sự lo âu.
- Tiểu Phi, con đi xem một chút coi là ai đến vậy.
Hướng Tú Lan phân phó người thân, tuy rằng trong nhà người làm không ít, nhưng mà thường khi khách tới nhà, Hướng Tú Lan có thói quen bảo Lý Mộng Phi tự mình tiếp đãi.
- Dạ được.
Lý Mộng Phi lên tiếng, đứng dậy từ trên ghế salon.
- Đợi một chút, hay là để chị đi.
Thấy đệ đệ đứng lên rồi, Lý Mông Dao mới vội kéo tay áo của hắn một chút, xung phong nhận việc đi ra mở cửa, trong lòng nàng cũng không nhịn được lẩm bẩm nói:
“Đã trễ như thế rồi, cái tên Trương Vĩ có khi nào đến đây thật rồi không, thật đúng là khiến cho người ta không tỉnh tâm!”
- Không cần, hãy để em đi cho.
Lý Mộng Phi chớp chớp mắt, dường như nhìn thấu tỷ tỷ lo lắng, bước nhanh tới bên ngoài phòng khách, giành trước một bước tiến đến cạnh máy theo dõi.
- Ai nha! Thật đúng là Trương Vĩ!
Thấy được người trên màn ảnh, Lý Mộng Phi chỉ vào màn hình máy theo dõi, gương mặt hưng phấn nói:
- Ba, mẹ, Trương Vĩ lại tới rồi.
- Vậy à, vậy hãy nhanh chóng mời hắn vào đi, vừa lúc ba cũng muốn gặp hắn.
Lý Quang Diệu cười nói.