Phòng Thuật (Dịch) - Chương 925: Hẹn gặp (1)
Trương Vĩ hất một chén trà nóng lên trên mặt đối phương, sau đó đưa tay phải tát ra một cái, đập mạnh vào gáy Vương Đại Chí, trực đánh ngã tên này xuống đất, trong khi miệng tên này vẫn phát ra tiếng kêu thảm.
- Ngươi tốt nhất ngậm miệng lại cho ta, nếu không ngươi la càng lớn, ta càng đánh mạnh.
Trương Vĩ chụp nắm tóc của đối phương, kéo hắn từ giữa bàn trà và ghế ra, rồi giơ chân phải hung hăng đạp lên ngực Vương Đại Chí.
- Trương Vĩ thôi quên đi, dạy dỗ hắn một chút là được rồi, không cần phải chấp nhặt với loại người như thế.
Trương Vĩ đột nhiên động thủ, không những đánh cho Vương Đại Chí đánh trở nên hồ đồ, mà thậm chí Trương Kỳ cũng hoảng sợ.
- Em không cần quản, thứ người cặn bã như thế, cần phải thu thập một trận cho nên thân.
Trương Vĩ giơ cánh tay, đẩy Trương Kỳ sang một bên, lần nữa nâng chân phải của bản thân mình, hung hăng giẫm đạp lên trên người của Vương Đại Chí.
Trương Vĩ hận nhất là loại người cặn bã như thế, hơn nữa hôm nay tức cành hông, tự nhiên muốn tìm một tên nào dễ khi phụ phát tiết một chút. Mà Vương Đại Chí vừa khéo là đối tượng phát tiết của hắn.
- Trương Vĩ, anh nếu thật sự đánh hắn xảy ra chuyện, vậy chẳng phải là anh cũng phải ngồi tù sao.
Trương Kỳ có chút lo lắng nói.
- Yên tâm đi, chỉ cần tiểu tử này không chết được, không ai dám làm gì ta.
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng, nói.
Lý Mông Dao có phụ thân là phó bí thư Thành ủy Bắc Kinh, Vệ Trường Minh là thường vụ phó khu trưởng trong khu, Trương Văn Viễn là sở trưởng đồn công an của Long Tỉnh Loan Khu, bằng vào tầng quan hệ trên dưới này, Trương Vĩ chỉ cần không giết người, trên cơ bản phạm vào bất kỳ chuyện gì đều có thế xóa sạch, đánh nhau chỉ là việc rất nhỏ.
Hơn nữa Vương Đại Chí này cũng không có bối cảnh gì lớn, mặc dù bị Trương Vĩ cho đánh cho một trận, cũng chẳng qua là giống như câm mà ăn cây thuốc Hoàng Liên, có đắng cách mấy cũng không nói ra được, chỉ có thế trách bản thân mình đáng đời, tự nhận xui xẻo mà thôi.
...
Tuy rằng phòng làm việc của Trung Vĩ môn điếm có cách âm, thế nhưng Vương Đại Chí đau kêu, tiếng kêu thảm thiết, vẫn truyền đến bbên ngoài phòng làm việc. Nghiệp vụ viên môn dõng lỗ tai lên lắng nghe ở bên ngoài, cùng tụ lại một chỗ nhỏ giọng thảo luận.
- Trong phòng làm việc đó xảy ra chuyện gì nha? Tôi nghe dường như có người đang hét thảm.
Tào Quân Lan nhìn qquanh phòng làm việc, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
- Đúng nha, tôi nghe hình như là thanh âm của một nam nhân, sẽ không phải là Trương đổng bị cái tên Vương Đại Chí kia đánh rồi chứ?
Một nữ nghiệp vụ viên cũng lộ ra một chút lo lắng trên mặt.
- Đừng có đoán mò thảo luận bậy nữa, nên làm cái gì thì làm cái gì đi.
Thẩm Đông Bình cũng nghe thấy động tĩnh bên trong, sầm mặt khiển trách.
Tuy rằng Thẩm Đông Bình khiển trách những nghiệp vụ viên khác, thế nhưng trong lòng hắn cũng có chút không yên lòng, đi thẳng tới ngoài cửa phòng làm việc, dỏng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh bên trong.
Thẩm Đông Bình ở bên ngoài cau mày lắng nghe chốc lát, sau đó không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Bởi vì hắn thông qua biện nhận cẩn thận, phát hiện người phát ra tiếng kêu thảm thiết ấy chính là khách hàng Vương Đại Chí.
- Chẳng lẽ, Trương đổng lừa tiểu tử này vào phòng làm việc, chính là vì muốn đánh hắn một trận ở chỗ này.
Nghe trong phòng làm việc có tiếng kêu thảm thiết, lại liên tưởng đến quan hệ giữa Trương Vĩ và Trương Kỳ, Thẩm Đông Bình không khỏi suy đoán.
- Thẩm điếm trưởng. Vĩ ca ở nơi nào?
Đúng lúc này, Lưu Thành sãi bước đi tới Trung Vĩ môn điếm, phía sau còn dẫn theo hai vị nam nhân mặc đồng phục an ninh.
- Lưu kinh lý, ngài làm sao tới đây vậy?
Thấy được Lưu Thành, Thẩm Đông Bình có chút kinh ngạc hỏi.
- À, Vĩ ca vừa rồi gọi điện thoại cho tôi nói có một số việc muốn tôi xử lý.
Lưu Thành nói.
Lưu Thành bị Trương Vĩ điều trở về, xong cho hắn gầy dựng một tổ bảo an. Chủ yếu là duy trì an toàn của Trung Vĩ và Công ty Bách Ức , bất kể là thu nhập cá nhân, hay là địa vị đều đã có sự gia tăng rất lớn.
- Trương đổng hiện tại ở trong phòng làm việc.
Thẩm Đông Bình khẽ gật đầu, dường như đã minh bạch cái gì, chỉ chỉ vào phòng làm việc trước mặt, nói.
- Ừ, vậy tôi vào xem.
Sau khi nói xong, Lưu Thành đi tới cửa phòng làm việc, mở cửa ra, nhìn vào bên trong một cái, đi vào, rồi sau đó thuận tay đóng cửa phòng.
Tuy Thẩm Đông Bình cũng vô cùng tò mò, muốn nhìn một chút bên trong có chuyện gì xảy ra, nhưng là vừa sợ sẽ mạo phạm đến Trương Vĩ, cho nên vẫn nhịn được sự tò mò trong lòng, quay trở về chỗ ngồi của mình.
Sau một lát, phòng làm việc mở ra từ bên trong, Trương Vĩ và Trương Kỳ đi ra, trên mặt cũng không có vẻ gì dị thường, rồi sau đó, Lưu Thành cũng kéo một nam tử đi ra, chính là Vương Đại Chí bị Trương Vĩ bạo đánh một trận.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều nghiệp vụ viên, Vương Đại Chí bị đánh sưng mặt sưng mũi, bị Lưu Thành áp giải đi vào ô tô, phía sau còn đi theo hai vị bảo an, sau đó chiếc xe hơi vội vã đi, biến mất tại trong tầm mắt của mọi người.
- Trương đổng, nếu như Vương Đại Chí đi ra bên ngoài nói lung tung, sẽ không ảnh hưởng danh dự của công ty chúng ta chứ?
Chứng kiến tình cảnh vừa rồi, Thẩm Đông Bình do dự một lát, sau đó đi tới bên cạnh Trương Vĩ, hỏi.
Tuy rằng Vương Đại Chí mang lòng dạ bất lương, thế nhưng dù sao không có làm sự việc quá đáng, ngược lại còn bị Trương Vĩ bạo đánh cho một trận, nếu như Vương Đại Chí lòng mang oán hận, đi nơi bêu xấu rằng Công ty Trung Vĩ đánh khách hàng, rất có thế sẽ ảnh hưởng chuyện làm ăn của công ty.
- Yên tâm đi, tiểu tử này không có can đảm đó, hắn vẫn còn là rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng nói.