(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 107
Không phải, anh nghĩ chuyện lại đơn giản đến vậy sao?
Thập Thất cau mày khó chịu.
Trình độ của họ vốn kém cỏi nhưng lại đòi ưu tiên, cứ thế này thì nhân viên của chúng ta sẽ bỏ đi hết mất.
Kỳ thực, khi mở câu lạc bộ, người ta đều không thích tuyển “gái làng chơi” ở địa phương. Ai mà chẳng có vài ba người bạn thân thiết? Gọi “gái” bản địa tới, chính là tự mình rước họa vào thân!
Đa phần những cô gái hành nghề này thường có quen biết với giới lưu manh, nếu bị khách hàng, ông chủ hoặc đồng nghiệp làm tức giận thì bọn họ sẽ gọi người tới phá quán. Hơn nữa, nhỡ đâu người nhà phát hiện con gái mình làm công việc khó coi này, có người kích động chạy tới tận cửa mắng chửi.
Cho nên các chốn ăn chơi này bình thường đều không chào đón những cô gái địa phương làm nghề này.
Mẹ kiếp, cậu là chủ hay họ là chủ hả?
Trần Thái Trung đã hơi tức giận. Ngày thường Thập Thất không phải rất khôn khéo cơ mà?
Không chịu nghe lời thì đuổi thẳng cổ đi chứ!
Làm gì dễ dàng như anh nói chứ?
Vẻ mặt Thập Thất lộ rõ sự khổ sở.
Thái Trung, anh cứ ra xem đi thì biết.
Chờ tới khi Trần Thái Trung tới cửa chính của Ảo Mộng Thành thì mới biết vì sao Thập Thất lại khổ não đến vậy.
Thì ra những nữ công nhân muốn xin việc lại mang theo cả bảo tiêu. Ngoài cửa có hơn mười nữ công nhân, phía trước còn có bốn năm gã đàn ông cao to vạm vỡ.
Các ngươi là ai?
Trần Thái Trung lạnh lùng hỏi.
Muốn xin làm nhân viên nữ phục vụ mà sao lại mang theo đàn ông thế này?
Anh là ai đây?
Một người phụ nữ vóc dáng cường tráng hỏi lại hắn.
Công nhân đã thất nghiệp thì phải tự tìm đường mưu sinh thôi.
Nghe có vẻ văn vẻ đấy, nhưng ta thì không sợ đâu! Sắc mặt Trần Thái Trung giãn ra, hắn cười tủm tỉm gật đầu nói:
Ừm, tôi là Bí thư Đảng ủy Công an của khu kinh tế mới chúng tôi. Chúng tôi rất quan tâm vấn đề tạo công ăn việc làm cho công nhân thất nghiệp. Chẳng qua tôi chưa từng nghe nói ở đây tuyển nam nhân viên bao giờ.
Hắn đã hiểu Thập Thất chỉ e dè bốn năm gã đàn ông này.
Bí thư Đảng ủy?
Một gã đàn ông gầy gò cười khẽ, tiến tới:
Hóa ra là người của chính phủ ư? Chúng tôi cũng là công nhân nhà máy dệt, nếu không phải vì quan chức chính phủ các người mà chúng tôi mới lưu lạc đến nông nỗi này ư?
Vừa nghe vậy đã biết kẻ này là một tên lão luyện, rất biết cách ứng phó.
Đúng vậy.
Gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi lại nói tiếp.
Đồng nghiệp của chúng tôi muốn tới đây xin việc, chúng tôi chỉ sợ họ bị các người bắt nạt. Chúng tôi là giai cấp vô sản, giai cấp có tình người, thế nào, không lẽ không được phép ư?
Ha ha, đúng vậy, chúng tôi là giai cấp có tình đó...
Mấy gã đàn ông cười hô hố, dường như chẳng xem Trần Thái Trung ra gì.
Đồng nghiệp cái quái gì chứ.
Thập Thất tiến tới gần Trần Thái Trung nhỏ giọng giải thích.
Bọn này đều là lũ lưu manh quanh nhà máy dệt, chuyên bóc lột sức lao động của mấy cô gái kia, hừm, cái gã gầy gò kia, nhìn qua cũng biết là đánh nhau đến gầy rộc người rồi.
Lời Thập Thất nói ra cũng không hoàn toàn chính xác. Đa phần những người đàn ông này đều có mối liên hệ trực tiếp với nhà máy dệt. Chính vì vậy nên họ mới có thể thoát khỏi những đợt truy quét của lực lượng công an. Cũng chính vì vậy mới khiến bọn họ kiêu ngạo tự đại đến thế.
Hóa ra là dựa vào phụ nữ để kiếm cơm ư? Trần Thái Trung lập tức khó chịu. Phong cách sống và tư duy của hắn cũng có phần khác người. Nhưng dù thế nào thì hắn tuyệt đối khinh thường đám người chỉ biết ăn bám kẻ khác này, chẳng lẽ không thấy mất mặt với cánh đàn ông sao?
Bình thường thì chỉ cần khiến hắn khó chịu là hắn sẽ ra tay giáo huấn. Mà không ngờ bọn này dám lớn tiếng ba hoa với hắn.
Nhìn bọn đàn ông cười cợt nghênh ngang đầy vẻ âm dương quái khí này, Trần Thái Trung bỗng cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề. Không ngờ bọn chúng lại dám lên mặt dạy đời cả cán bộ nhà nước sao? Mẹ nó, ta không tin là không trị nổi các ngươi. Chẳng qua chỉ là một đám đầu đường xó chợ mà thôi. Bản thân mình dù gì cũng là người được cử đi học ở trường Đảng cơ mà!
Chính là cái gọi là 'gà tức nhau tiếng gáy'! Trần Thái Trung sao có thể chịu nổi?
Cái tính quái gở của hắn trỗi dậy, hắn gạt bỏ ý định dùng bạo lực - - ít nhất là tạm thời gạt bỏ. Lại dám so lý lẽ với ta ư? Vậy thì ta xem ai sợ ai đây?
Được phép chứ, các ngươi có tình có nghĩa như vậy là chuyện tốt, đáng được ngợi khen lắm.
Hắn cười tủm tỉm gật đầu.
Như vậy thì tôi sẽ tìm hai phóng viên đến để tuyên truyền và giáo dục về chuyện này một chút, viết bài tuyên dương những người tốt việc tốt nhé?
Nói tới đây hắn thở dài ra vẻ thật lòng, trông đầy cảm xúc:
Ôi, trong cái xã hội coi trọng vật chất này mà lại có những người công nhân như thế này, tôi thật sự... quá cảm động.
Phóng viên? Thập Thất nhất thời trợn tròn mắt, bất giác huých nhẹ phía sau hắn: Tôi lạy anh đấy Trần ca. Đây là nơi vui chơi, tìm phóng viên tới vậy thì không phải là tự rước họa vào thân ư?
Điều đáng mừng là những người này tất nhiên cũng không muốn làm lớn chuyện.
Mặc dù rất nhiều người có thể luyện đến mức mặt dày như Bao Thanh Thiên, chẳng còn biết xấu hổ là gì nữa nhưng muốn công khai thân phận bọn họ cho xã hội thì đa số vẫn chưa có cái dũng khí ấy.
Chúng tôi đây là lấy việc giúp người làm vui, không cần đài báo tuyên dương đâu.
Cái gã gầy gò kia chuyển đề tài một cách rất khéo léo.
Ông Lôi Phong làm việc tốt đâu phải để lấy danh tiếng. Chúng tôi cũng không muốn mua danh chuốc tiếng.
Y cũng có tài ăn nói không tồi, một câu nối tiếp một câu, mặc dù tất cả mọi người đều biết là y nói vớ vẩn nhưng có thể trợn tròn mắt mà nói càn như vậy thì đúng là có dũng khí. Cái thằng nhãi này ngày xưa ở nhà máy dệt thì tám chín phần là cán bộ công đoàn rồi.
Thậm chí y còn cười lạnh lùng nhìn Thập Thất:
Ảo Mộng Thành của các người e rằng cũng không muốn lên mặt báo đâu nhỉ?
Chúng tôi rất muốn chứ!
Thập Thất còn chưa kịp trả lời, Trần Thái Trung đã nói xen vào. Hắn oán ghét kẻ nào dám uy hiếp hắn. Cái gã gầy giơ xương này nếu biết điều mà xin xỏ thì hắn còn tha cho, đằng này lại dám giở giọng uy hiếp mình ư? Thế thì ngươi muốn chết rồi phải không?
Chúng tôi đang lo không có tiền quảng cáo đây!
Tên gầy này cũng là kẻ từng trải giang hồ, đã kinh qua không ít chuyện, có thể coi là tinh anh trong số tinh anh. Bọn họ cực kỳ mẫn cảm và chú ý đến từ - - "Chúng tôi" này. Mà Trần Thái Trung lại nói tới hai lần.
Vậy là Ảo Mộng Thành này là do vị Bí thư Đảng ủy Công an này mở ư?
Nhưng mà điều này cũng là bình thường. Năm nay kinh tế khủng hoảng, nhiệm v�� lớn nhất của chính phủ chính là vực dậy nền kinh tế, dốc sức thúc đẩy GDP tăng trưởng. Về phần nghị quyết trung ương tháng 2 năm 1986 về việc "nghiêm cấm cán bộ Đảng kinh doanh" thì nay cũng chẳng ai thèm để tâm.
Dù sao thì người chính phủ am hiểu nhất chính là thuật tìm kiếm kẽ hở, mà quan trọng hơn là cái chuyện này trước mắt vẫn được xem là hợp tình hợp lý.
Bí thư Đảng ủy mở câu lạc bộ karaoke? Đối với đám người này thì đây chính là một tin tức bất ngờ - - là một tin tức tốt, chứ không phải tin xấu!
Nói thế nào thì nói, cán bộ Đảng kinh doanh, suy cho cùng cũng không mong muốn bị bại lộ ra ngoài. Chỉ cần nắm chặt tin tức này, đám người này có thể tranh thủ không ít lợi lộc. Đương nhiên nếu có yêu cầu quá đáng thì bọn họ cũng không dám. Cán bộ có thể nhúng tay vào ngành giải trí thì bình thường đều là những người có thế lực rất kinh khủng.
Ồ, hóa ra câu lạc bộ này là của ngài à, thất kính thất kính rồi!
Tên còm kia khẽ cười, tiến lên phía trước, vươn tay ra, ý chừng là muốn bắt tay Trần Thái Trung.
Ha ha, sau này còn phải mong ngài chiếu cố cho.
Đây là y đang ngầm ám chỉ với Trần Thái Trung. Chúng tôi đã chịu thua rồi. Nhưng mà anh cũng nên chi cho chúng tôi một chút. Chúng tôi kiếm cơm cũng không dễ dàng gì, cho chúng tôi một chén canh thì anh cũng có thể bình an vô sự.
Chỉ là nói với Trần Thái Trung những lời này chẳng khác gì liếc mắt đưa tình với kẻ mù. Bí thư Trần vẫn chắp hai tay sau lưng, căn bản không cho tên nhãi này chút cơ hội xuống nước nào.
À, các nhân viên phục vụ ở đây đi làm không được mang theo người nhà. Các người muốn vào cũng được, nhưng vào thì phải trả tiền, hiểu chưa?
Lời này của hắn thật sự quá hiểm độc. Đã muốn người ta trả tiền rồi lại còn như vô tình, cố ý đội ngay cái nón xanh (ám chỉ bị vợ cắm sừng) lên đầu đám đàn ông này. Đây là sự sỉ nhục cực kỳ lớn lao!
Khuôn mặt gã râu ngắn kia sa sầm xuống.
Hừ, vị Bí thư đây, câu lạc bộ của anh có phải là không muốn mở nữa hay không? Anh nghĩ chúng tôi chỉ có vài người này ư?
Trần Thái Trung cũng chẳng thèm để ý đến y, mà quay sang phía những người phụ nữ kia.
Các cô có muốn vào làm việc hay không? Nếu không thì đi chỗ khác mà chơi, đừng có đứng đây cản trở người khác làm ăn!
Vốn dĩ hắn ở trong câu lạc bộ nghe Thập Thất kể chuyện trước đây nên đã rất phản cảm với những người phụ nữ này, nhưng vừa rồi hắn lại phát hiện ra những người này còn bị đám lưu manh kia bóc lột, trong lòng nổi lên sự bất bình. Đây cũng coi như là thành quả rèn luyện EQ hơn nửa năm qua của hắn. Cuối cùng thì hắn cũng đã có chút tình cảm, không còn máu lạnh như trước nữa.
Cho nên hắn quyết định cho những người phụ nữ này một cơ hội.
Vừa nói Trần Thái Trung lại vừa quay đầu nhìn Thập Thất:
Bảo vệ đâu? Sao từ nãy đến giờ còn chưa ra, bọn họ có muốn làm nữa không vậy?
Các nhân viên an ninh sớm đã đợi lệnh rồi. Chỉ là Thập Thất tầm nhìn rộng, biết rõ đám người này khó giải quyết, dưới tình huống chưa tới mức không thể vãn hồi thì anh ta cũng không muốn làm dứt khoát quá.
Nhưng mà lúc này Bí thư Trần đã lên tiếng rồi, Thập Thất liền ra hiệu bảo vệ đuổi người.
Mấy người phụ nữ kia nhất thời không biết phải làm sao. Trên thực tế nếu không có mấy gã đàn ông thuộc “giai cấp có tình" kia ủng hộ thì các cô cũng chẳng làm nên trò trống gì.
May mắn, cái gã gầy như nghiện kia thoạt nhìn có vẻ tự tin có thể đấu với Trần Thái Trung. Y gật gù:
Các cô muốn vào thì cứ vào đi. Tôi đi gọi người. Con mẹ nó, một cái Ảo Mộng Thành bé tí tẹo mà dám ngh�� mình to bằng trời sao?
Vừa nói y vừa liếc nhìn Trần Thái Trung, trong ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh cáo cùng khiêu khích.
Mọi tâm huyết dịch thuật dành cho chương truyện này đều được truyen.free giữ quyền sở hữu tuyệt đối.