(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 115
Ngô Ngôn từng đến Khách sạn Thượng Minh Nguyệt này không ít lần. Song, chưa khi nào lại mang theo tâm trạng bất an như lúc này.
Chi phí ở khách sạn vốn rất đắt đỏ. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, thành phố Phượng Hoàng phát triển nhanh chóng, lượng khách lui tới khách sạn cũng theo đó mà tăng vọt, thậm chí còn cao hơn cả Đài Loan. Khi hai người họ đến, phòng riêng nhỏ chỉ còn trống ba phòng.
— Hay là chúng ta chọn phòng lớn hơn một chút?
Ngô Ngôn nghiêng đầu, khẽ nheo mắt nhìn Trần Thái Trung.
— Phòng lớn một chút... không khí cũng sẽ tốt hơn, cậu thấy đúng không?
Khi nói những lời này, trong lòng cô thấp thỏm khôn nguôi, vừa hy vọng đối phương đồng ý, lại vừa sợ hãi. Nếu chẳng may đối phương từ chối, cô cũng không thể cứ khăng khăng giữ ý kiến của mình, bởi dù sao đi nữa, chi phí của phòng lớn cũng cao hơn hẳn phòng nhỏ.
Thật ra, Trần Thái Trung không ngờ cô lại đưa ra đề xuất như vậy. Ký ức về lần ở chung phòng với Bí thư Ngô vẫn còn vẹn nguyên, hắn không muốn một lần nữa phải trải qua cảm giác xấu hổ tương tự.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô lễ tân.
— Thế nào? Còn phòng lớn không?
Cũng có không ít phòng lớn đã được đặt trước. Cô lễ tân phải tìm đi tìm lại mới thấy được hai phòng lớn còn trống. Tuy nhiên, đó lại là hai phòng rất lớn, có nghĩa là, khi hai người họ dùng bữa, có thể sẽ có những vị khách khác ngồi ở b��n khác trong cùng căn phòng đó.
Ngô Ngôn cũng không quan tâm đến chuyện này. Dù phòng có nhiều bàn, có nhiều người, thì vẫn là một căn phòng riêng. Cho dù có đông khách đến mấy, khi ăn uống cơ bản cũng sẽ không có ai quấy rầy. Dù sao thì, mục đích của cô cũng đã đạt được.
Đương nhiên, Trần Thái Trung càng chẳng để tâm.
Hai người vừa ngồi xuống, thức ăn vừa được mang ra thì bàn bên kia cũng có khách đến. Đáng tiếc, người đến lại là cố nhân. Đó là ông chủ Lã của nhà máy xi măng Phàm Nhĩ Đăng. Ông ta còn dẫn theo bảy tám người khác.
Lã Cường liếc mắt một cái liền trông thấy Trần Thái Trung. Ông ta thoáng kinh ngạc, tiến lại gần, cười hì hì gật đầu.
— Chà. Thái Trung, thật khéo làm sao. Tôi còn đang nghĩ đã lâu không gặp cậu, không ngờ giờ lại tình cờ thấy cậu ở đây?
Trần Thái Trung đứng lên, cười bắt tay ông ta.
— Ha ha, Ông chủ Lã, đã lâu không gặp. Nhà máy xi măng của ông buôn bán thế nào rồi? Chỗ Đông Lâm Thủy không có vấn đề gì chứ?
Hai người hỏi thăm xã giao vài câu. Ông chủ Lã thấy hắn không có ý định gi���i thiệu người phụ nữ ngồi cạnh, trong lòng không nhịn được có chút tò mò. Ông ta nhíu mày hỏi.
— Ha ha, Thái Trung, vị này là?
Trần Thái Trung liếc nhìn Ngô Ngôn, thấy trên mặt cô không có vẻ gì là không hài lòng. Hắn cười hì hì mở miệng nói.
— Xin giới thiệu một chút, đây chính là lãnh đạo trực tiếp của tôi, Bí thư Ngô – Ngô Ngôn. Bí thư Ngô, đây là ông chủ nhà máy xi măng Phàm Nhĩ Đăng, Lã Cường.
Đây là Ngô Ngôn? Nhất thời, Lã Cường cảm thấy sửng sốt. Tuy rằng ông ta không có quá nhiều quan hệ với khu Hoành Sơn, nhưng danh tiếng của người phụ nữ xinh đẹp nhất trên chính đàn quan trường thành phố Phượng Hoàng quả thật rất vang vọng. Hơn nữa, Ngô Ngôn còn là một cán bộ trẻ nổi bật trong thành phố những năm gần đây.
Ông ta cười hì hì vươn tay ra.
— Chà, Bí thư Ngô, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Xem ra, Tiểu Trần có một lãnh đạo tài giỏi. Cô cũng có một cấp dưới đầy năng lực nhỉ?
Lời lẽ của ông ta rất thận trọng. Ngô Ngôn cũng chỉ có thể đứng dậy, cười hì hì bắt tay đối phương.
— Giám đốc Lã, tôi cũng nghe danh đã lâu. Ha ha, hoan nghênh anh đến đầu tư tại khu Hoành Sơn này.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Trần Thái Trung nhìn Lã Cường bĩu môi, thấp giọng hỏi.
— Lão Lã, anh vẫn còn khách bên kia, không qua tiếp khách sao?
— Khách khứa cái rắm, một lũ tiểu lâu la thôi, có Tiểu Lý tiếp rồi.
Lã Cường không hài lòng, biểu hiện rõ ràng trên mặt. Tuy nhiên, ông ta chỉ thì thầm nói, xem ra vẫn có chút kiêng kỵ điều gì đó.
— Đều là mấy người bên cục Thuế vụ, nhưng không phải là người quản lý chính. Cho bọn họ chút thể diện, không ngờ bọn họ dám đi theo tới chỗ này. Chờ một hồi nữa, tôi phải khiến bọn họ mất mặt mới được.
Hiển nhiên, lần này ông ta không tình nguyện đến đây. Cho nên, việc mượn cớ qua đây bắt chuyện, bắt đám người kia phải chờ đợi, cũng là chuyện thường tình.
— Vậy anh chỉ cần không mời bọn họ, chẳng phải là xong rồi sao?
Trần Thái Trung hơi khó hiểu. Trong ấn tượng của hắn, bình thường với tính cách của ông chủ Lã sẽ không làm như vậy. Hôm nay ông ta làm vậy là sao chứ?
— Ngược lại đỡ phải chọc người khác.
— Ha ha.
Lã Cường bất đắc dĩ cười gượng một tiếng.
— Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi mà... Thôi đi, không quấy rầy hai người nữa, tôi về đây.
Lã Cường đi chưa bao lâu, đám người ở bàn bên kia liên tục quay lại nhìn hai người họ. Rất rõ ràng, ông chủ Lã đã chỉ ra, người phụ nữ xinh đẹp kia chính là Bí thư Ngô Ngôn, người có danh tiếng lẫy lừng trên chính trường. Những người này chưa từng nhìn thấy, tất nhiên phải nhìn Bí thư Ngô nhiều một chút.
Ngô Ngôn bị những ánh mắt này nhìn đến mức mặt cũng thấy nóng lên. Cô rất ghét bị chú ý như vậy. Là một người phụ nữ hoạt động trong quan trường, cô đã gặp không ít sự quấy rầy và kỳ thị. Cô thật sự không thích những trường hợp như thế.
Đã vậy, cô đành phải chuyển đến chỗ ngồi thoáng hơn, coi như là mắt không thấy tâm không phiền. Tuy nhiên, rõ ràng cô không thể vòng qua chiếc bàn lớn để ngồi đối diện với Trần Thái Trung, nếu làm vậy thì thức ăn trên bàn phải bày biện thế nào đây chứ?
Như vậy, cô chỉ có thể tới ngồi sát bên cạnh Trần Thái Trung. Mặc dù cô đặc biệt không tình nguyện làm như vậy.
Ánh mắt của nhóm người đang chú ý quan sát cô rất nhạy bén, liền phát hiện ra hành động này của cô.
Lã Cường trừng mắt nhìn, thiếu chút nữa thì rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Thật không ngờ Tiểu Trần này lại có điệu bộ như vậy. Thế này là muốn hái bông hoa đẹp nhất trong quan trường thành phố Phượng Hoàng về nhà sao? Xem ra, có một số chuyện còn cần phải nhờ Tiểu Trần hỗ trợ xử lý rồi.
Cuối cùng thức ăn cũng được mang lên, Ngô Ngôn cũng lười để ý tới những ánh mắt dòm ngó xung quanh. Cô vừa ăn, vừa nhẹ giọng bắt chuyện với Trần Thái Trung. Đương nhiên, khi hai người nói chuyện, ông chủ Lã ở bàn bên cạnh chắc chắn sẽ nghĩ tới nghĩ lui: "Sao quan hệ của hai người lại tốt như vậy chứ?"
— Đấu rượu đi.
Trần Thái Trung cười cười.
— Trong ấn tượng của tôi, tửu lượng của cô rất lớn... Bí thư Ngô, cô chỉ ăn rau thôi à...
Bên này nhẹ giọng nói chuyện, còn bên bàn Lã Cường, sau khi biết được thân phận của người ngồi bên cạnh, cũng không ai dám huyên náo. Ngay cả khi mọi người mời rượu nhau, cũng cố gắng hạ thấp giọng. Dù ở nơi nào, cũng phải tôn trọng quyền lực.
Khi đã ăn gần xong, cuối cùng Trần Thái Trung bắt đầu thử mở lời. Đối với lần này, hắn đã đặt kỳ vọng rất cao, cũng vô cùng tin tưởng. Khi nói chuyện với bạn bè, cách thức cũng phải thật sự khéo léo.
— Bí thư Ngô, trong ấn tượng của tôi, tôi... chưa từng nghe nói cô có bạn trai.
Cuối cùng cũng nói tới chuyện này! Trong lòng Ngô Ngôn khẽ thở dài, tuy nhiên trên mặt cũng không có biến hóa gì.
— Ừ, được người khác giới thiệu, cũng lớn hơn tôi một tuổi. Tôi cũng cảm thấy không tệ lắm. Dù sao cũng phải ổn định thôi.
Cô nói ba chữ “hơn một tuổi" nghe rõ ràng một cách khác thường. Cậu nghe vậy đã hiểu chưa?
— Hai người... tính bao giờ thì kết hôn? Cô không phải vẫn đang bận công tác sao?
Ngô Ngôn nghe những lời này lại nghĩ, rõ ràng là người nào đó cuối cùng vẫn không chịu chấp nhận.
Thôi đi, có hảo tâm thì phải khiến hắn hoàn toàn chết tâm. Bí thư Ngô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Dường như không có việc gì, cô kẹp một miếng thịt bò, ngoài miệng vẫn thản nhiên trả lời.
— Ừ, tuổi tôi đã không còn trẻ nữa. Cũng phải mau chóng thôi. Theo kế hoạch hiện tại là tháng Mười một này. Tuy nhiên, vẫn chưa quyết định là ngày nào.
— Đã chuẩn bị phòng kết hôn chưa?
Cuối cùng, người nào đó như người nghèo bắt được vàng!
Vấn đề này khiến Ngô Ngôn có chút cảm giác kỳ quái. Bình thường với sự khôn khéo của cô hẳn là có thể đoán được một vài lý do. Tuy nhiên, cô đã sa vào một suy nghĩ cố chấp nào đó, vì thế cô gật đầu.
— Ừ, không có vấn đề gì.
— Tuổi tôi cũng không nhỏ nữa...
Trần Thái Trung bắt đầu kể về nguyện vọng của mình.
— Cậu vẫn còn trẻ.
Ngô Ngôn không chút nể nang, liền ngắt lời của hắn. Lần này còn mơ hồ có chút nghiêm khắc. Cho dù tuổi cậu không nhỏ, thì việc theo đuổi tôi cũng không thực tế!
— Cậu còn trẻ tuổi, hẳn cũng nên nhìn xa một chút!
Tôi muốn một căn nhà, liên quan gì đến chuyện nhìn xa một chút chứ?
Trần Thái Trung thực sự cảm thấy kỳ quái khi thấy Bí thư Ngô biến sắc.
— Cô xem, tôi cũng tới tuổi kết hôn rồi...
Cậu vẫn tiếp tục!
Ngô Ngôn lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng không ngờ lại có chút xem thường.
— Hơn nữa, điều kiện nhà của tôi quá kém. Trong nhà còn có người già...
Trần Thái Trung tiếp tục trần tình.
Ngô Ngôn nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Cô mơ hồ hiểu được Trần Thái Trung muốn nói gì. Nhưng bởi vì hiểu rõ, cô mới cảm thấy sửng sốt. Phòng này hình như mở điều hòa hơi lớn thì phải? Sao tôi lại cảm thấy hơi lạnh?
Đây là một loại tình cảm rất kỳ lạ. Khi nghĩ Trần Thái Trung theo đuổi cô, cô muốn cố gắng cự tuyệt. Thậm chí, cô còn vì vậy mà có chút cảm giác xem thường hắn. Nhưng khi cô hiểu được Trần Thái Trung chỉ muốn có một căn phòng, trong nháy mắt, sự khinh bỉ kia liền biến mất. Cả người cô tự dưng lại trở nên lạnh lẽo, ngón tay nắm chặt chiếc đũa. Vì dùng quá sức, ngón tay cũng trở nên vô cùng tái nhợt.
Sau đó, tự nhiên cô cảm thấy lửa giận ngập trời!
Trong sự hoảng hốt, cô vẫn nghe thấy người kia còn đang thao thao bất tuyệt về nhu cầu của mình.
... Ở quận đang cấp nhà ở. Liệu có thể cân nhắc tới tình huống đặc biệt của tôi một chút... Bí thư Ngô, Bí thư Ngô! Cô làm rơi miếng thịt bò trên bàn rồi!
— Cậu không cần nói thêm nữa.
Ngô Ngôn khẽ cắn môi, lạnh lùng lên tiếng. Cô vô cùng cố gắng, kìm chế sự phẫn nộ trong lòng mình, nhưng giọng nói của cô nghe lên vẫn rất kích động.
— Đó là việc Chủ tịch quận ph�� trách, không liên quan đến bên Đảng ủy. Thật có lỗi, tôi lực bất tòng tâm.
Hả? Sao người này lại như vậy chứ? Cho dù Trần Thái Trung không hiểu thế sự, cũng biết lúc này Bí thư Ngô hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của hắn. Sao chứ? Phòng kết hôn của cô không có vấn đề. Mà người bạn này vừa mới lấy cớ xin một suất nhà, cô liền trở mặt với tôi? Tôi cũng đâu có nói gì không phải chứ?
Hắn cảm thấy thật sự tức giận. Người bạn này đã phải nhún nhường mà tiếp đãi cô. Tuy nhiên, cô lại muốn trước mặt người khác mà lột mặt mũi của tôi. Hay cho cô rồi, bản thân mình ăn no, nghĩ nhà người khác cũng không đói phải không?
Người phụ nữ này, cô có biết hay không? La Thiên Thượng Tiên bằng lòng để cô làm như vậy, thì phần mộ tổ tiên nhà cô hẳn đã bốc khói xanh rồi!
Tức giận trong lòng hắn càng tăng. Nhưng sự tức giận tăng cao, ngược lại trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười mỉm.
— Ha ha, hóa ra là như vậy à. Vậy thì tôi đã lầm. Ừ... Không được thì thôi vậy. Mặc kệ nói thế nào, hôm nay đã quấy rầy Bí thư Ngô rồi.
N���u là người trong Tiên giới nghe được những lời này, mười người hết chín người đều biết rằng, thằng nhãi này lại đang tính toán chuyện xấu gì đây.
*** Bản dịch này là tài sản trí tuệ độc quyền của Truyen.free.