(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 121
Trần Thái Trung nghe Lữ Cường nói mà có chút động lòng. Vừa định hỏi rõ tình hình vay mượn ra sao, hắn lập tức nhận ra một vấn đề khác.
– Ông chẳng phải quen biết Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa sao?
Hắn nhìn Lữ Cường, ánh mắt lộ rõ vẻ hồ nghi.
– Cớ sao không tìm ông ấy giúp đỡ? Ông ấy là người chủ quản lĩnh vực này cơ mà.
Khi nói đến chuyện này, thâm tâm hắn có chút đắc ý. Ha, ta cũng có thể gọi Đoàn Vệ Hoa là “Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa”. Ừm, người ta đã muốn cho ta mượn nhà, lúc nói chuyện cũng phải tỏ ra tôn kính một chút, thân thiết một chút, ấy mới gọi là có qua có lại.
– Biết bao người đang chằm chằm nhìn vào Chủ tịch thành phố Đoàn. Xí nghiệp tư nhân khốn khó vẫn còn rất nhiều.
Lữ Cường cười khổ một tiếng. Ông ta có chuyện phiền lòng, nhất thời không để ý đến cách xưng hô của Trần Thái Trung.
– Chủ tịch thành phố Đoàn đích thân nói với tôi rằng, nếu ông ấy mở ra tiền lệ này cho tôi thì sẽ không tài nào thu xếp ổn thỏa được tình hình.
Đây chỉ là lời nói khách sáo, thực tế thì mối quan hệ giữa Lữ Cường và Đoàn Vệ Hoa chỉ có thể nói là hết sức bình thường. Đến thời điểm nhạy cảm này, dẫu ông ta có dùng mông mà nghĩ cũng đủ hiểu rõ. Đoàn Vệ Hoa tuyệt đối sẽ không can thiệp vào những chuyện như thế này!
Đúng là như vậy sao? Trần Thái Trung nhìn kỹ Lữ Cường, cứ cảm giác ánh mắt ông ta hơi lóe lên. Vì thế, hắn gật đầu:
– À, nếu vậy thì để tôi gọi điện cho Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa, xem thử nếu tôi giúp ông thì có thể khiến ông ấy khó xử chăng.
Hắn đương nhiên không thể nào trực tiếp gọi điện cho Đoàn Vệ Hoa. Nhưng bảo Dương Thiến Thiến nói lại một chút thì cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Lữ Cường nhất thời kinh hoàng. Chẳng phải trước kia hắn không hợp với Chủ tịch thành phố Đoàn sao? Mâu thuẫn dịu đi từ lúc nào vậy? Lại còn luôn miệng gọi “Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa”? Thái Trung, quả thực anh... không thể xem là người thường được!
Lúc này, nếu là người khác muốn giúp ông ta chuyển lời tới Đoàn Vệ Hoa, thì Lữ Cường chắc chắn sẽ vô cùng sung sướng. Bản thân không nói ra được mà có người nói giúp thì có lẽ Chủ tịch thành phố Đoàn thực sự có thể cân nhắc một chút. Nhưng người này lại là Trần Thái Trung thì cú điện thoại ấy không thể gọi.
Lữ Cường cũng không sợ lời nói dối của mình bị vạch trần, bởi ông ta nghĩ rằng, nếu Đoàn Vệ Hoa đã có thể trở thành Chủ tịch thành phố, thì sự độ lượng khoan dung với người khác đương nhiên cũng s��� có một chút, lại càng không thiếu kiến giải. Ông ấy sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà truy cứu. Ai mà biết được bản thân đang trong tình cảnh nào mà nói ra những lời như thế? Nếu chẳng may là bất đắc dĩ thì sao?
Nhưng vị trước mắt này lại không giống thế. Phải biết rằng, Trần Thái Trung không cần Đoàn Vệ Hoa gật đầu, tự bản thân cũng có thể giúp được ông ta. Nếu chẳng may cú điện thoại này mà gọi đi, Thị trưởng đại nhân tùy tiện nói điều gì đó, khiến hắn sinh lòng đồng cảm, vì thế mà không chịu giúp nữa, như vậy thì rất không ổn!
– Thái... à, Thái Trung, Chủ tịch thành phố Đoàn cũng đã lắc đầu rồi.
Lữ Cường vội vàng giữ lấy tay đang cầm điện thoại của hắn, vẻ mặt sợ hãi.
– Anh gọi điện thoại qua đó thì không sao, nhưng tôi bị kẹp giữa hai người thì còn làm người thế nào được nữa?
Lời này có lý! Trần Thái Trung tán thành cách giải thích ấy. Có điều, sau khi hắn rút điện thoại về, lại cảm thấy chuyện này có vẻ không hợp lý.
– Thế xưởng xi măng của ông, chút tiền như thế này cũng không có sao?
– Cậu đừng nói nữa...
Lữ Cường cười khổ lắc đầu.
– Thời buổi này cũng khó khăn lắm. Nếu không phải tôi đã nghĩ cách giảm chi phí than và điện, thì hơn một tháng trước xưởng xi măng đã phải đóng cửa rồi.
– Không đến nỗi như vậy chứ?
Trần Thái Trung không biết nhiều về tình hình thị trường xi măng, nhưng theo hắn, một nhà máy xi măng Verdun công suất một trăm nghìn tấn, sản lượng trong mấy tháng nay cùng lắm cũng chỉ hai ba chục nghìn tấn, giá trị chỉ khoảng sáu bảy triệu, Công ty Công trình Thị chính có thể giữ được bao nhiêu tiền hàng của ông ta? Điều này có vẻ không hợp lý?
– Rốt cuộc ông còn nợ bên ngoài bao nhiêu tiền nữa?
Lữ Cường sáng mắt lên, nhìn quanh, thấp giọng nói:
– Không giấu gì anh, Thái Trung, Công ty Công trình Thị chính đã giữ của tôi một khoản hơn tám triệu rồi đấy.
Chẳng lẽ ông chỉ có mỗi một khách hàng này sao? Trần Thái Trung bĩu môi.
– Tìm thêm cho ông bốn triệu nữa, ông lại vứt vào Công ty Công trình Thị chính nữa sao? Sau này lại đến tìm tôi giúp đỡ để vay nữa sao?
– Lần này chắc chắn không như thế đâu.
Lữ Cường lắc lắc đầu, vẻ mặt đau khổ như nuốt phải bồ hòn:
– Gần đây xi măng bán khá chạy. Tôi sẽ trực tiếp phát triển kênh mua bán riêng, thực sự không muốn giao tiếp với người của nhà nước nữa.
– Nhưng mà chuyện vay mượn này tôi thực sự không quen thuộc.
Trần Thái Trung lắc đầu:
– Dù sao ông cũng phải có những hạng mục vay vốn, vật tư cầm cố, kế hoạch trả nợ các thứ chứ? Có tài liệu bằng văn bản không?
Tài liệu bằng văn bản, Lữ Cường đương nhiên đã chuẩn bị sẵn. Nhưng khi nghe nói Trần Thái Trung không hiểu rõ lắm chuyện vay mượn, ông ta lại ngứa ngáy muốn chỉ điểm một chút. Hơn nữa, ông ta rất mập mờ ám chỉ rằng Bí thư Ngô Ngôn, về mặt lý thuyết, là người có thể giúp hoàn thành việc này!
Đương nhiên, đó chỉ là lời giải thích của ông ta. Nếu Trần Thái Trung có thể thông qua con đường trực tiếp hơn hoặc cấp cao hơn để vay được tiền thì ông ta lại càng mừng rỡ!
Ngô Ngôn? Nghe thấy cái tên này, Trần Thái Trung không kìm được lại nghĩ tới Bạch Hổ. Nếu hôm qua mà ta không làm vậy thì đúng là hỏng bét. Cho nên, hẳn là phòng vệ chính đáng, phải không?
Ch���ng qua...
Dường như... có chút phòng vệ hơi thái quá.
Dù sao đi nữa, đối với phụ nữ mà nói, cái màng kia cũng khá là quan trọng đấy.
Quên đi. Trần Thái Trung cứ suy nghĩ mãi, rồi rốt cuộc phủ định luôn ý nghĩ này. Nếu là phòng vệ thái quá thì có lẽ cô nàng đang nổi nóng. Trước hết cứ tránh vài ngày rồi hãy nói. Đợi khi nào mọi người đều bình tĩnh thì gặp lại.
Dù sao đi nữa, Bí thư Ngô cũng là lãnh đạo, nói ra mấy chuyện làm ăn này nọ với bạn bè. Cho dù ta không sợ thì trong lòng cũng cảm thấy buồn bực không thoải mái. Đây chẳng phải là rảnh rỗi sinh sự sao?
– Tôi cảm thấy, kiến nghị này của anh, không ổn lắm.
Trầm tư hồi lâu, Trần Thái Trung vẫn đưa ra dị nghị đối với đề nghị của Lữ Cường. Có điều, hắn tuyệt đối không thể tự bộc lộ điểm yếu, bảo rằng bản thân không có người quen ở ngân hàng hoặc lãnh đạo cấp cao. Như vậy, hắn tất yếu cần suy ngẫm một cách khác.
Giống như lần trước sửa đường đến mức phải đi đường vòng vậy!
– Đúng rồi, số tiền ở Công ty Công trình Thị chính, thực sự khó đòi lại lắm sao?
– Anh muốn giúp tôi đòi tiền sao?
Con ngươi trong mắt Lữ Cường trong nháy mắt đã phóng đại vô số lần. Ông ta thật sự không ngờ Trần Thái Trung lại không đi đường lớn mà cứ nhằm vào ngõ nhỏ. Có điều, đề nghị này ông ta cũng rất thích.
– Vậy thì quá tốt rồi, nếu đòi được tiền về thì tôi chia cho cậu mười phần trăm!
– Thế rốt cuộc ở đó thiếu ông bao nhiêu tiền?
Trần Thái Trung không đưa ra bình luận gì về chuyện giá cả. Trên thực tế, hiện giờ hắn cũng chẳng mấy để ý đến tiền. Bởi vì hắn đã là Phó phòng. Đã là Phó phòng, cái gì cần chi trả thì có thể chi trả. Hơn nữa, điều cốt yếu hơn là hắn có tiền cũng không dám tiêu xài hoang phí!
– Ừ, ừ...
Lữ Cường ậm ừ hồi lâu mới bĩu môi.
– Cũng hơn mười triệu thôi...
Vừa rồi ông chẳng phải vừa bảo tôi là hơn tám triệu cơ mà? Trần Thái Trung liếc nhìn ông ta, không nói lời nào. Làm ơn giải thích nguyên nhân một chút cho tôi xem nào. Xét về mặt năng lực sản xuất, cái nhà máy xi măng cũ nát của ông có thể sản xuất ra nhiều xi măng đến vậy sao?
– Chuyện này... là như thế này...
Lữ Cường ậm à ậm ừ giải thích hồi lâu mới nói ra được sự tình bí ẩn bên trong.
Hóa ra, Công ty Công trình Thị chính đã tiếp nhận không ít công việc, mấy tháng nay dùng rất nhiều xi măng. Mà ngay từ đầu, vì ở nhà máy của Lữ Cường vẫn còn tồn một ít xi măng, cho nên khả năng cung ứng của ông ta vẫn có thể đảm bảo được.
Sau này, khi lượng xi măng của ông ta không thể cung cấp đủ, người của Công ty Công trình Thị chính lại nghĩ rằng, nhà máy xi măng Verdun cố ý gây khó dễ vì không nhận được hàng ngay vào thời điểm gấp rút của kỳ hạn công trình, bèn phun ra một câu: “Hàng thì ông có thể giảm lượng cung, chẳng qua về sau không cần tiếp tục làm ăn với Công ty Công trình Thị chính nữa!”
Đến nước này thì... Lữ Cường bị buộc bất đắc dĩ, phải đi tìm một số xưởng sản xuất nhỏ có nguồn tiêu thụ không tốt lắm. Sau khi tiếp nhận xi măng hàng rời, ông ta đóng gói bằng bao bì xi măng Verdun để đảm bảo lượng cung ứng.
– Rất công bằng, tôi giao xi măng cho họ, mặc kệ là của mình hay của người khác, tuyệt đối đều đạt tiêu chuẩn!
Lữ Cường giải thích:
– Đó đều là do nhà nước bức ép mà thành, chứ không phải ý định cá nhân tôi!
– Chưa chắc đã có chuyện như thế?
Trần Thái Trung nhìn ông ta cười lạnh. Mấy tin vịt nho nhỏ như thế này thì không thể gạt được hắn.
– Lão Lữ, ông định tiếp tục tăng thêm áp lực tài chính sao? Hừ, ông với mấy xưởng sản xuất xi măng nhỏ kia đã thanh toán hết chưa?
Nhất thời mặt Lữ Cường đỏ bừng. Có điều, da mặt ông ta vẫn thuộc dạng dày, sững sờ một chút rồi lập tức gật đầu nói:
– Đúng vậy. Nhưng mà anh cũng phải thông cảm cho tôi một chút phải không? Nếu không có sẵn tiền hàng trong nhà, tôi có thể chống chọi đến bây giờ được sao?
– Nếu tôi có tiền thì tôi đã sớm thanh toán cho bọn họ xong rồi. Anh nghĩ tôi không muốn sao? Không giấu gì anh, tiền xi măng bên ngoài tôi còn đang nợ khoảng hơn năm triệu, tiền than đá và điện thì hơn ba triệu nữa. Lại còn thêm những thứ khác nữa. Hừ, tôi cũng coi như là nợ chồng chất rồi!
– Nợ dây chuyền ơi là nợ dây chuyền!
Trần Thái Trung lắc đầu, có chút dở khóc dở cười. Không ngờ kiểu nợ dây chuyền thế này vẫn còn xuất hiện trong những xí nghiệp trực thuộc nhà nước như thế này. Thật sự là...
– Dù sao ông cũng phải cho tôi biết một con số cụ thể chứ.
– Hơn mười ba triệu sáu trăm nghìn đồng.
Lữ Cường thở dài.
– Cho đến bây giờ, số tiền trả về cho tôi còn chưa đến một triệu nữa.
– Bọn họ không có tiền sao? Hay là đang bị thắt chặt tài chính?
Đó là lý do duy nhất mà Trần Thái Trung có thể nghĩ đến. Hơn nữa, nếu hắn đã định giúp đòi tiền thì tất nhiên phải hiểu rõ nguyên do bên trong. Dù là thần tiên cũng không thể làm ra tiền được. Có làm giả đi nữa thì trên tờ tiền có đánh số, vẫn là tài nguyên quốc gia cơ mà!
– Cái gì mà không có tiền?
Lữ Cường bị câu nói này làm cho uất nghẹn.
– Tài chính có sơ hở thì còn có khả năng. Công trình Thị chính, cho đến bây giờ đều là quyết toán nhiều hơn dự toán. Hơn nữa, phần lớn các khoản tiền đều không thể trả hết một lần.
– Nhưng hiện tại kinh tế đang hạ cánh nhẹ nhàng mà. Vậy ai sẽ thúc đẩy GDP tăng trưởng? Đương nhiên là dựa vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng rồi.
Hắn rõ ràng có hiểu biết về kinh tế vĩ mô.
– Công ty Công trình có khả năng không có tiền sao? Cho dù không có tiền, thì trong ngân hàng tiền cũng đủ nhiều rồi.
Cuối cùng, ông ta tuôn ra một tin tức chấn động, khiến Trần Thái Trung thật sự cảm thấy lần này Lữ Cường e rằng đúng là đã bị người ta mưu hại rồi.
Mọi quyền dịch thuật của chương này thuộc về truyen.free, không được sao chép dưới bất kỳ hình thức nào.