Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 131

Thật nực cười, đây mà cũng gọi là thăng chức ư? Trần Thái Trung hơi cứng họng. Nhưng nghĩ lại, Dương Thiến Thiến cũng là con gái nuôi của Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa, không chừng, sẽ có tin tức nội bộ nào đó chăng?

Nghĩ tới đây, hắn gạt bỏ những suy nghĩ không hay trong đầu, khẽ cười:

– Ấy, cậu giúp tôi tiết kiệm một chút đi. Hải Thượng Minh Nguyệt giá cả đắt đỏ quá, chi bằng đến Hồ Điệp Sơn Trang thì hơn nhé?

Đi những nơi xa hoa như Hải Thượng Minh Nguyệt, tiêu hết bao nhiêu tiền cũng không phải vấn đề, quan trọng hơn là, hắn không cho rằng đây là một sự thăng chức, cho nên, đến những nơi xa hoa như vậy để chúc mừng, không chừng sẽ thể hiện sự nông cạn hoặc quá nhiều chuyện, lại có thể khiến Dương Thiến Thiến coi thường thì thật chẳng đáng chút nào.

Hồ Điệp Sơn Trang tuy giá không hề rẻ, nhưng đây là một nhà hàng sinh thái, lại chuyên phục vụ các cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt. Dù là tới nơi này phần lớn đều là những người trung niên dắt theo mấy cô không lớn hơn con gái mình bao nhiêu, nhưng suy cho cùng, nơi đây vẫn nổi tiếng là địa điểm hẹn hò lãng mạn.

Không thể không nói, Trần Thái Trung vốn có lòng hư vinh khá mạnh, vì sợ bị người đời cười chê, thà chọn Hồ Điệp Sơn Trang.

Đương nhiên, sở dĩ hắn chọn nơi này, cũng là bởi vì trong lòng hắn mơ hồ nhận thấy, Dương Thiến Thiến dường như có chút tình c���m với hắn. Mà bản thân hắn đối với Dương Thiến Thiến cũng không hề phản cảm. Như vậy, nếu muốn dùng mỹ nam kế, nào phải không được đâu?

– Có thể mập mờ nhưng chớ vượt quá giới hạn, ấy mới là tình bạn tốt…

Tự nhủ lòng như vậy, Trần Thái Trung ung dung bước tới Hồ Điệp Sơn Trang.

Không lâu sau, Dương Thiến Thiến cũng tới. Vừa thấy Trần Thái Trung, cô đã tươi cười mà khích lệ hắn:

– Chà, vẫn là cậu nghĩ chu đáo. Cả ngày ngồi trong phòng làm việc, hít gió điều hòa đến nỗi sắp đổ bệnh rồi, nơi này thoải mái hơn Hải Thượng Minh Nguyệt, toàn là gió tự nhiên…

Hiển nhiên, đây là một lời động viên đầy ý nhị.

Trần Thái Trung cũng hiểu ý tứ trong lời này. Nhưng, tâm trí hắn lại không đặt ở đây, cho nên hắn thản nhiên cười, tiến tới kéo ghế mời Dương Thiến Thiến ngồi:

– Hì, mời ngồi…

Dương Thiến Thiến sửng sốt trước sự ân cần của hắn. Nhưng, rất nhanh cô liền khôi phục vẻ tự nhiên, cười nhìn hắn:

– Chẳng phải vì hôm nay được thăng chức, nên tâm trạng rất tốt sao? Không ngờ còn biết kéo ghế cho tôi nữa chứ!

– Thăng chức gì mà thăng chức chứ!

Trần Thái Trung bĩu môi, ngồi lại chỗ của mình,

– Tôi đã bị đày vào lãnh cung rồi. Ôi, đây là chuyện gì chứ, tôi có làm sai đâu cơ chứ…

– Lãnh cung?

Dương Thiến Thiến kinh ngạc mở to mắt, sững sờ nhìn hắn,

– Không lầm chứ? Cha nuôi mình bảo cậu làm đâu có sai, chẳng phải là điều cậu về khu sao?

– Về khu?

Trần Thái Trung dở khóc dở cười mà gật đầu:

– Không sai, đúng là điều về khu. Nhưng cậu tưởng là, chỉ bị giáng chức mới gọi là lãnh cung ư?

Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa nói tôi làm không sai sao? Hắn thầm cười khổ trong lòng. Tôi làm phù hợp với nguyên tắc, đương nhiên là không sai, đương nhiên ông ta không thể nói là tôi sai được. Nhưng Bí thư Trương lại cho rằng, điều đó là không hợp lý.

– Không thể nào! Nghe nói cậu được điều tới Ủy ban tổ chức Đảng của khu mà.

Tin tức của Dương Thiến Thiến quả thật nhanh nhạy lạ thường,

– Hơn nữa, nghe đồn là còn muốn để cậu giữ chức Chủ nhiệm văn phòng nào đó cơ mà.

– Ủy ban tổ chức Đảng?

Trần Thái Trung trợn tròn mắt. Hắn mơ hồ cảm thấy, việc này dường như có điều gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra nguyên nhân,

– Không phải là Ủy ban tổ chức Đảng, mà là Văn phòng Ủy ban nhân dân.

– Thế thì kỳ lạ thật.

Dương Thiến Thiến rút điện thoại di động từ trong túi ra,

– À, để mình gọi điện cho cha nuôi hỏi thăm một chút.

– Thôi nào.

Trần Thái Trung vội giữ lấy chiếc di động trên tay cô. Khi ấy, cô đang mặc một chiếc váy ngắn,

– Chúng ta cứ ăn trước đã, chuyện này không cần vội vàng.

Thừa dịp đợi thức ăn được bê lên, Dương Thiến Thiến và Trần Thái Trung lại trò chuyện một lúc. Chẳng mấy chốc, Trần Thái Trung đã nắm rõ đại khái sự tình.

Chuyện tuyến đường Phượng Đồng tiềm ẩn tai họa, sau khi được các cảnh sát phá án báo cáo lên, cuối cùng truyền đến tai Đoàn Vệ Hoa. Lẽ ra, những chuyện này là do Phó Chủ tịch thành phố phụ trách xây dựng ra mặt xử lý hoặc báo cáo lên cấp trên.

Nhưng, lần này lại có liên quan đến việc một cán bộ cấp phó nào đó bị mất mạng, Đoàn Vệ Hoa đã sớm chú ý đến chuyện này, không ngờ lại hay tin về tai họa ngầm đó.

Đến đây, không thể không nhắc tới con đường thăng tiến của Đoàn Vệ Hoa. Ông ta vốn là cán bộ tuyên truyền xuất ngũ từ những năm 85, am hiểu nhất là các công tác Đảng. Sau khi đến địa phương, được thăng tiến từ vị trí Bí thư, sau khi nhậm chức Phó Bí thư thành phố Phượng Hoàng, nhờ sự đề cử của Chương Nghiêu Đông, ông ta mới có thể giữ chức Chủ tịch thành phố Phượng Hoàng.

Cho nên, nói tới công việc của Ủy ban nhân dân, ông ta lại không am hiểu. Ngược lại, Chương Nghiêu Đông am hiểu về công việc của Ủy ban nhân dân hơn ông ta một chút. Chẳng qua “Chương háo quyền”, cho nên… Cuối cùng lại thành ra thế cục như ngày nay.

Đương nhiên, đây cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Đoàn Vệ Hoa mặc dù không am hiểu công việc của Ủy ban nhân dân, nhưng thủ hạ thì có cả đám người. Ông ta chỉ cần ngồi trên cao quan sát, nắm bắt phương hướng đường lối là đủ.

Nhưng, cũng bởi vì thế, ông ta thật sự không biết, tuyến đường Phượng Đồng được hoàn thành trước thời hạn lại mang đến hậu quả nghiêm trọng đến thế.

Đoàn Vệ Hoa xem việc làm đường cũng giống như luyện binh trong quân đội. Trong bộ đội, ông ta đã biết rất nhiều về việc luyện binh, cũng biết “có công mài sắt có ngày nên kim”. Ông ta vẫn luôn cho rằng, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần quyết tâm, ắt sẽ làm được tất cả. Cho nên, tin tức này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Đương nhiên, trong thời gian thi công tuyến đường Phượng Đồng, cả Đảng ủy và Ủy ban nhân dân đều cùng thông qua, ông ta cũng không lo lắng vấn đề phải chịu trách nhiệm. Nhưng ngay cả như thế, ông ta vẫn rất tức giận: Mẹ kiếp, việc như thế này mà cũng không biết phải báo trước một tiếng, xem vị trí Chủ tịch thành phố của tôi là làm cho vui à?

Không thể trách ông ta có tâm lý này. Ông ta vốn là không chuyên về công tác của Ủy ban nhân dân, cho dù ông ta vẫn luôn cẩn thận chăm chỉ làm việc, nhưng chuyện sơ sót là khó tránh khỏi. Lần này chuyện tuyến đường Phượng Đồng, ông ta có thể gánh vác được – mà cho dù không gánh vác được, cũng có thể lôi ra một đống người giúp đỡ, nào phải chuyện gì to tát.

Nhưng chuyện này nếu tiếp tục như vậy, quả thật không ổn. Lần này xử lý được, thế nhỡ… lần sau gặp phải chuyện không thể xử lý, chẳng phải sẽ xong đời ư?

Mọi việc chỉ sợ đến một giới hạn nhất định, cho nên, Đoàn Vệ Hoa vô cùng coi trọng chuyện này. Bởi vậy, ông ta mới tìm đến Chương Nghiêu Đông.

Không thể nói ông ta thật sự muốn làm gì Bí thư Chương. Chương Nghiêu Đông mạnh hơn ông ta rất nhiều. Ông ta cũng tự nhận mình chỉ là nhân vật số hai ở thành phố này, nên không hề có ý định qua mặt Bí thư Chương.

Thế nhưng, nhân cơ hội này, Đoàn Vệ Hoa cũng muốn ám hiệu với Chương Nghiêu Đông đôi chút. Nghiêu Đông à, việc bên Ủy ban nhân dân ông nhúng tay vào thì cứ nhúng đi, nhưng ông không thể làm đại sự mà lại chẳng cho tôi hay biết một chút gì chứ? Hợp tác hài hòa cũng rất quan trọng đấy.

Quả nhiên, chuyện tuyến đường Phượng Đồng này, Chương Nghiêu Đông thật sự hiểu rất rõ. Ông ta thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ, lão Đoàn này bị làm sao vậy? ��ây có phải chuyện lớn lao gì đâu? Ai mà chẳng vậy.

Nhưng, Đoàn Vệ Hoa tuy lớn hơn Chương Nghiêu Đông sáu tuổi, nhưng bình thường rất khiêm tốn, nếu có đấu đá cũng chủ yếu nhắm vào phái họ Tần, cho nên chuyện nhỏ nhặt như vậy, Bí thư Chương vẫn phải nể mặt:

– Ừ, chuyện này cứ thế đi. Sau khi trở về, ông hãy nhấn mạnh thêm về công việc của Ủy ban nhân dân. Có một số việc không thể làm qua loa, còn những việc có thể bỏ qua thì cứ bỏ qua…

Chỉ hai câu nói đơn giản như vậy, quyền lực trong tay Đoàn Vệ Hoa vô hình trung lại lớn thêm một chút. Quan trọng hơn là, việc này, đã được Bí thư Chương tán thành!

Bạn học Thiến Thiến, quả thật là một người bạn nên có! Lúc này, Đoàn Vệ Hoa có thể nói là rất hài lòng với Trần Thái Trung. Đối với ông ta mà nói, thì chỉ cần hai câu nói ấy cũng đủ để ông ta chiếu cố Trần Thái Trung.

Chỉ là, Bí thư Chương lại bất ngờ biết đến Trần Thái Trung. Ông ta bất ngờ lại chẳng nóng chẳng lạnh hỏi một câu:

– Đúng rồi, cái cậu Trần Thái Trung kia, tuổi còn trẻ, tính khí cũng bốc đồng thật đấy…

Trần Thái Trung cũng quá là may mắn, chỉ là một Phó Chủ nhiệm khu, lại có thể được hai vị quyền lực cao nhất thành phố Phượng Hoàng nhớ đến!

Đoàn Vệ Hoa nghe tới đây thì sửng sốt. Tôi còn chưa nhắc đến tiểu Trần, sao Nghiêu Đông lại biết chứ?

Đương nhiên, ông ta cũng đã chứng kiến rất nhiều trận đấu tranh lớn nhỏ, chỉ một lát sau liền có phản ứng. Trong Cục Công an, chẳng những có Cục trưởng, mà còn có Chính ủy nữa. Bí thư Nghiêu Đông không chừng còn biết chuyện này sớm hơn cả ông ta.

Như vậy, lời nói của Chương Nghiêu Đông cũng đã quá rõ ràng. Đó là một lời cảnh cáo rất thầm kín. Lão Đoàn, tôi đã nể mặt ông, ông cũng đừng có được voi đòi tiên, định qua mắt tôi là không được đâu.

– Cũng đúng…

Đoàn Vệ Hoa dứt khoát gật đầu, cũng không giấu giếm gì,

– Đồng chí ấy là một người tốt, có lập trường vững vàng. Quan trọng hơn là, lúc nào cũng biết đặt đại cục lên hàng đầu. Bây giờ, những cán bộ trẻ tuổi kiên định lập trường, cũng rất hiếm gặp.

– Ta cũng rất coi trọng hắn.

Chương Nghiêu Đông gật đầu đáp,

– Nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, vẫn nên rèn luyện nhiều hơn. Lão Đoàn, ông nói như thế, liệu có quá sớm không?

Thật ra, nếu không có đứa con thứ của lão Hoàng, trong mắt Bí thư Chương, Trần Thái Trung chính là kẻ thuộc dạng phần tử “bạo động cần phải gạt bỏ” ấy chứ. Nhưng có chuyện này, lại có sự ủng hộ của Đoàn Vệ Hoa, Chương Nghiêu Đông bất ngờ lại “coi trọng” hắn.

Phép biện chứng duy vật cho chúng ta hay, nếu nhìn vấn đề từ những góc độ khác nhau, sẽ có những kết quả khác nhau. Còn Chương Nghiêu Đông… có quyền lớn!

Đoàn Vệ Hoa nghe thấy lời này, trong lòng “thình thịch” một cái, dường như Chương Nghiêu Đông đang muốn trút giận lên người Trần Thái Trung. Khi ông ta đang cân nhắc xem có nên ra tay giúp Trần Thái Trung hay không, Bí thư Chương lại cất tiếng.

– Ừ, như vậy đi, hay là điều hắn về khu. Ngô Ngôn đã sớm nói với tôi, Phòng Tổ chức Đảng bên cô ấy đang thiếu người. Ở gần tổ chức hơn một chút, cũng giúp hắn nhanh tiến bộ, ông thấy thế nào?

Lúc này, Đoàn Vệ Hoa mới nhớ ra, bạn học của con gái nuôi mình, dường như đã sớm được Bí thư Chương ưu ái. Việc học tiến tu ở trường Đảng, chẳng phải cũng do Chương Nghiêu Đông gật đầu đồng ý sao? Xem ra chuyện mình định làm… Chương Nghiêu Đông đã dự tính từ sớm rồi!

Ông ta còn gì để nói nữa đây? Chỉ có thể đồng ý thôi.

Bản dịch này được thực hiện độc quyền bởi truyen.free, với tâm huyết giữ gìn trọn vẹn linh hồn và tinh hoa nguyên tác.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free