(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 147
Trong không khí như vậy, khi mọi người hàn huyên, hiển nhiên chẳng ai nhắc đến chuyện công việc. Suốt ngày chỉ nói chuyện công việc, há chẳng phải muốn mệt chết hay sao?
Hai vị phóng viên của tòa soạn báo hết sức tò mò về mối quan hệ giữa Trần Thái Trung và Hải Thượng Minh Nguyệt. Nơi của Lộ Quảng Kiệt vốn nổi tiếng khó vào, vậy mà lại có thể sắp xếp cho ba mươi công nhân dệt ở đây, xem ra cũng tốn không ít công sức.
– Phó chủ nhiệm Trần, anh quen Lộ Quảng Kiệt à?
Câu hỏi này khiến Trần Thái Trung thoáng nhức đầu. May mắn thay, hắn chợt nhớ đến cách che giấu tài năng của Trương Tân Hoa, liền lập tức áp dụng đôi chút. Hắn cười hiền lành, trông chẳng khác Bí thư Trương chút nào:
– Không quen, không quen, có lẽ tôi số tốt phải không? Ha ha, nào, chị Lý, chúng ta cụng ly.
Lời này nghe có vẻ ẩn ý, nhưng những người có mặt đều là kẻ lăn lộn giang hồ đã lâu, thấy hắn không muốn nói rõ, liền không đề cập đến đề tài đó nữa.
Uống được chừng nửa tuần trà, vị phóng viên nam của tòa soạn báo nhân hơi men, bắt đầu than vãn:
– Ôi, nhiệm vụ tạo thu nhập tháng này của tôi vẫn chưa hoàn thành đây, chậc chậc, Phó chủ nhiệm Trần à, anh xem...
Lời này vừa dứt, vị biên tập viên của đài truyền hình kia – người vốn say mê công việc – cũng liền quay phắt đầu nhìn Trần Thái Trung, ánh mắt có vài phần nóng bỏng:
– A, đúng rồi, nhiệm vụ tạo thu nhập, tôi cũng có nữa...
– Tạo thu nhập ư?
Trần Thái Trung nghe mà mơ hồ. “Tôi còn chưa tìm được phong bì đây. Có ruột rồi mà chưa có vỏ, hơn nữa... Những lời này mà lại nói trước mặt đông người sao?”
À, không đúng, bọn họ nói là... quảng cáo sao?
– Ha ha.
Đoàn Vệ Dân khẽ cười, lắc đầu, ánh mắt nhìn đầy vẻ cảm khái.
– Các vị cũng có nhiệm vụ tìm đơn vị quảng cáo à? Thật là hơi...
– Đâu còn cách nào khác, Phó trưởng ban Đoàn à. Giờ đây các hãng truyền thông đều có quá nhiều quảng cáo, đã qua cái thời phải chờ người ta tìm đến đặt rồi.
Vị biên tập viên đài truyền hình kia nói tiếp.
Anh ta cười khổ một tiếng:
– Ngay cả tôi là biên tập viên mà cũng có nhiệm vụ này, quả đúng là thời buổi kinh tế thị trường có khác.
Trần Thái Trung nhìn ba người này, đã thoáng hiểu ra vấn đề:
– À, các vị muốn Hải Thượng Minh Nguyệt cũng đăng quảng cáo một chút phải không? Một nhà hàng lớn như vậy, ít nhiều cũng có thể giúp các vị giải quyết chút nhiệm vụ ấy chứ?
Ôi... anh cũng không cần nói thẳng thừng như vậy chứ? Ba người kia nhìn nhau, ai nấy đều ngượng ngùng. Trước mặt Phó trưởng ban Đoàn, họ thừa nhận không được, mà không thừa nhận cũng không xong, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Thế nhưng cái gã biên tập viên kia, lá gan quả thật lớn, nhân men rượu, cười rạng rỡ như hoa nở:
– Ha, vốn tôi cũng không ngờ Phó chủ nhiệm Trần lại thẳng thắn sảng khoái đến vậy. Tôi xin cám ơn trước nhé.
Khốn kiếp, người này hình như... chỉ số EQ không đủ thì phải? Trần Thái Trung đối với người này chợt sinh ra cảm giác "một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ", thầm nghĩ cách giúp đỡ vị này.
– À, chuyện này khó nói lắm. Nói sao nhỉ, họ cũng đã sắp xếp cho tôi ba mươi công nhân, đã là nể mặt tôi lắm rồi.
Hắn cẩn thận nói, chỉ sợ lại gây cho Đoàn Vệ Dân ấn tượng không tốt. Bị người ta cho rằng cuồng vọng tự đại thì nguy to rồi.
Muốn quảng cáo thì hắn rất tự tin, nhưng nói chuyện thì phải có kỹ xảo chứ? Hơn nữa, nếu không nói khó khăn một chút, ba vị này làm sao mà cảm kích mình được?
– Tôi chỉ có thể đồng ý với anh là sẽ cố hết sức...
– Phó chủ nhiệm Trần, thế thì anh bất công rồi.
Hai vị phóng viên của tòa soạn báo kia liền ngồi không yên, đồng loạt "chỉ trích" hắn. Đương nhiên đây chỉ là những lời nói đùa vui vẻ. Song, vẻ mong chờ trong mắt họ thì dù thế nào cũng không thể che giấu được.
– Ba người chúng tôi cùng đến phỏng vấn, cớ sao anh lại chỉ giúp Tiểu Quách?
Đoàn Vệ Dân thấy vậy liền mỉm cười lắc đầu, nâng chén rượu lên một hơi cạn sạch.
Cục diện lúc này trông có vẻ hơi tục tĩu. Thế nhưng cũng chính vì vậy mà không khí lại sôi nổi hẳn lên. Đây mới là cảnh tượng mà Phó trưởng ban Đoàn hy vọng được thấy. Cơ quan Đảng và chính quyền mặc dù có quyền chỉ đạo định hướng đối với giới truyền thông, nhưng về chi tiết thì cần phải buông lỏng đôi chút. Bởi vậy, người phỏng vấn và người được phỏng vấn có quan hệ tốt một chút là điều hay nhất.
– Được, được rồi, ba vị vua không ngai, tôi đối xử công bằng còn không được sao?
Trần Thái Trung cũng cười, thuận tay nâng chén rượu lên.
– Ha ha, chẳng qua không dám cam đoan nhé, nào mời mọi người... cạn ly.
Khi thấy đã uống kha khá, Trần Thái Trung thừa lúc mọi người không chú ý, chuồn vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Mười Bảy, dặn y nhanh chóng lo chuyện quảng cáo. Tặng ân tình cho người khác, tặng muộn không bằng tặng sớm. Đợi đến khi đám người này đi rồi thì hiệu quả chắc chắn sẽ suy giảm!
Mười Bảy vội vàng đáp ứng.
– Chuyện này không thành vấn đề. Rồi, tôi sẽ lập tức bảo Tiểu Lộ đi làm. Đúng rồi, anh Trần, còn có chuyện này...
– Có chuyện gì thì để sau nói đi.
Trần Thái Trung không chút do dự ngắt lời y.
– Hiện giờ tôi đang tiếp khách, cứ thế nhé...
Hắn đi ra ngoài không bao lâu, Đoàn Vệ Dân đã lên tiếng.
– À, giờ cũng không còn sớm nữa, chiều nay tôi lại còn có hẹn, chúng ta chia tay ở đây.
Mấy vị phóng viên, mọi người về luôn hay là lại cùng giao lưu tiếp với Tiểu Trần?
– Vậy thì về thôi.
Chị Lý ở tòa soạn lên tiếng:
– Những chuyện cần tìm hiểu cũng đã rõ ràng cả rồi, trở về còn phải chuẩn bị bản thảo.
Trần Thái Trung gọi người tính tiền, nào ngờ Đinh Tương Thật lại bước tới. Phó tổng giám đốc Đinh vừa đến liền chịu phạt ba chén rượu:
– Ha ha, thật xấu hổ quá, mấy vị khách quý, nếu có gì chưa được chu toàn, xin các vị thứ lỗi cho.
Đây là chuyện thường tình. Các nhà hàng lớn khi có nhân vật quan trọng đến, cho dù không đích thân đón tiếp, cũng sẽ chọn thời điểm thích hợp để bày tỏ sự kính trọng.
Nghe nói vậy, mọi người đều đáp lời là không có gì. Chỉ có vị biên tập viên của đài truyền hình kia là cười hì hì gật đầu:
– Ha ha, không cần khách khí. Đúng rồi Phó tổng giám đốc Đinh, Hải Thượng Minh Nguyệt không biết có cần quảng cáo hay không?
Mẹ kiếp, có người làm như anh vậy sao? Quả thực là làm cho những người trong giới truyền thông chúng ta mất mặt rồi! Hai vị phóng viên của tòa soạn báo kia nhìn nhau, không dám lên tiếng, chỉ tỏ vẻ rụt rè.
Vị Phó tổng giám đốc Đinh kia lại mỉm cười gật đầu:
– Ha ha, nghe nói các vị đều có nhiệm vụ quảng cáo phải không? Được, cứ vậy đi, nếu mọi người đã quen biết thì lão Đinh tôi nhất định sẽ hỗ trợ. Chuyện này mọi người cứ yên tâm.
Ánh mắt ba người phóng viên lập tức chuyển sang nhìn Trần Thái Trung, trong mắt đều lộ rõ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Tiểu Trần trẻ tuổi như vậy mà thủ đoạn thật sự quá lợi hại đi. Mới rồi còn tỏ vẻ khiêm nhường, giờ đây người ta đã chủ động muốn làm quảng cáo rồi. Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng!
Ngay cả Đoàn Vệ Dân cũng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lén liếc nhìn Trần Thái Trung một cái. Người này không phải là ở khu Hoành Sơn sao? Cớ sao lại dây dưa với cả người của khu Thanh Hồ khiến thể diện lại rộng đến như vậy?
Trần Thái Trung lại quay đầu nhỏ giọng nói gì đó với người phục vụ, hoàn toàn không thèm liếc nhìn Phó tổng giám đốc Đinh lấy một cái, sau đó lại rút tiền trong túi ra, đưa cho người phục vụ.
– Phó... Phó bí thư Trần, anh làm cái gì vậy?
Đinh Tương Thật vội mở miệng định ngăn hắn lại. Nói thật, hắn không sợ Đoàn Vệ Dân, nhưng đối với vị Phó bí thư "ngũ độc" này lại có chút kiêng kỵ. Danh tiếng của y vốn không mấy tốt đẹp, tốt nhất là không nên dây vào.
– Anh đi cùng với Phó trưởng ban Đoàn tới Hải Thượng Minh Nguyệt, chúng tôi sao lại dám lấy tiền của anh được chứ? Anh làm thế chẳng phải là coi thường lão Đinh tôi sao? Được rồi, hôm nay cứ tính hết cho tôi.
– Hả?
Trần Thái Trung vừa quay đầu lại, mặt không đổi sắc mà khẽ "hừ" một tiếng, nhưng lại không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn ông ta.
Đinh Tương Thật là ai chứ? Ông ta làm việc ở nhà hàng đã nhiều năm, đón tiếp đủ loại khách khứa, từ ánh mắt bình thản của đối phương, ông ta thấy được một chút không kiên nhẫn ẩn sâu bên trong!
Đầu óc mình thế nào thế này, người ta có thể lấy vài trăm ngàn của Hàn Thành, nói buông tay là buông tay, chút tiền nhỏ này thì người ta cần gì chứ? Phó tổng Đinh lập tức thấy không ổn, vội vàng tươi cười nói với mọi người:
– Ha ha, chỉ là chút lòng thành của tôi đối với mọi người thôi...
– Không cần đâu.
Trần Thái Trung lắc đầu, lạnh nhạt đáp lời:
– Đúng, các vị kinh doanh đâu phải dễ dàng gì, vậy thì th��� này đi, Phó tổng Đinh à, cứ giảm cho chúng tôi chín mươi phần trăm là được rồi!
Phó tổng Đinh trợn tròn đôi mắt, nhưng chỉ có thể cười trừ, không dám nói gì nữa.
Trần Thái Trung tự cho là bản thân rất giỏi, lại không hề hay biết rằng trong mắt mọi người ở đây, cái vẻ ngang nhiên này của hắn đã lộ ra chút thiếu EQ rồi!
Rốt cuộc vị Phó chủ nhiệm này có lai lịch thế nào? Đ��y chính là lão Phó tổng của Hải Thượng Minh Nguyệt đó, vậy mà gặp hắn cũng như chuột thấy mèo là sao?
Trần Thái Trung kiên trì như vậy, đương nhiên được hưởng giảm giá chín mươi phần trăm. Thế nhưng hắn lại không hay biết, kỳ thực những người có thể hưởng loại đãi ngộ này ở Hải Thượng Minh Nguyệt đều là những nhân vật khó lường.
Thông thường, trong tình huống này, căn bản sẽ không được hưởng chiết khấu. Khách quý thường lui tới đây cũng chỉ cùng lắm là được hưởng chiết khấu năm mươi phần trăm. Đây chính là đạo lý kinh doanh của Tổng giám đốc Hoàng Ảnh.
Điều kỳ lạ là Hải Thượng Minh Nguyệt càng làm như vậy thì việc kinh doanh càng phát đạt. Có thể có vài nhà hàng cùng cấp bậc muốn học chiêu này nhưng thành công lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nói vài câu xã giao xong, đoàn người ra khỏi phòng, đi tới thang máy. Một người phụ nữ thân hình mảnh khảnh mặc đồng phục đang lau dọn bận rộn ở hành lang.
Đây là nữ công nhân dệt sao? Đoàn Vệ Dân theo thói quen nhìn lướt qua, lập tức bị dung mạo người ph�� nữ này làm cho ngây người. Sao lại xinh đẹp đến mức này? Chỉ nhìn gương mặt thôi cũng đủ khiến lão ăn không ngon, ngủ không yên.
Tiểu Quách của đài truyền hình cũng thoáng giật mình. Anh ta ở đài truyền hình cũng từng gặp nhiều minh tinh, nhưng dung mạo của người này tuy chưa phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng lại có vẻ đẹp rất thanh cao, ở thành phố Phượng Hoàng cũng tuyệt đối hiếm có.
– Tôi là công nhân dệt.
Người phụ nữ này ngẩng đầu giải thích, rồi lại tiếp tục cúi xuống làm việc, giọng nói đích thực là chất giọng chuẩn của thành phố Phượng Hoàng.
Từng con chữ trong bản dịch này đều là tâm huyết của truyen.free.