(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 154
Năm chín bảy, có tám mươi hay một trăm ngàn đã được coi là có tiền. Nếu có tới hơn một triệu, tuyệt đối đã trở thành truyền thuyết trong miệng dân chúng. Còn về phần phú ông có vài chục triệu – trừ phi là nói đùa, liệu thực sự có người nào sở hữu số tiền lớn đến thế sao?
Ba người trong lớp của Trần Thái Trung đúng là những phú ông cấp ngàn vạn (chục triệu). Điều này ngay cả thầy giáo phụ trách tiếp đón cũng đã biết. Người ta tới lớp bồi dưỡng Đảng không phải tự mình tới, mà là phái thư ký tới thu thập tài liệu, vân vân.
Nếu đổi lại là thành phố Phượng Hoàng, thì mặc dù cũng có thể có vài phú ông ngàn vạn, nhưng muốn có ba người đồng thời xuất hiện ở cùng một lớp thì đúng là chuyện trong mơ.
Đối với một số người, đi học lớp bồi dưỡng Đảng cũng chẳng khác gì đi học đại học, chẳng qua nếu có cơ hội tốt thì cớ sao không thử?
Cho nên Trần Thái Trung lúc này cảm thấy đầy cảm xúc. Cả đời trước hắn chỉ biết tu luyện, thật không ngờ cuộc sống còn nhiều điều đáng để tranh chấp như vậy, cũng không biết là kỳ nhân dị sĩ ở những lĩnh vực bất đồng đều có thể tạo nên sự chú động.
Đợi tới khi hắn trở về cũng không đi làm lại ngay mà còn đi lòng vòng khắp nơi. Hắn có giấy báo đi học, được nghỉ đủ một tháng.
Trần Thái Trung trong lòng thầm nghĩ, công việc của phòng địa chính đằng nào cũng ch���ng có gì, đã thế thì đi lòng vòng trong thành phố Phượng Hoàng xem xét một chút, so sánh với ấn tượng của Tố Ba để xem có tham khảo học tập được gì hay không, biết đâu lại nảy ra ý tưởng hay.
Bản thân mình làm thế này có thể coi là thị sát dân tình không nhỉ?
Ai ngờ ngày thường hắn không có việc gì thì lại kiếm chuyện gây sự, thế nhưng hôm nay hắn ngoan ngoãn thành thật thì cấp trên của hắn, chủ nhiệm Phùng Lôi ở quận Hoành Sơn lại gọi điện cho hắn:
- Tiểu Trần, việc nhập học xong chưa? Xong rồi thì mau trở về đi, trong quận có việc quan trọng cần cậu đây!
Rốt cục là điều động rồi sao? Trong lòng Trần Thái Trung lập tức thấy cao hứng hơn nhiều.
Chẳng qua trong miệng hắn khẳng định không thể nói vậy:
- Xong hết rồi. Nhưng tôi còn có chút chuyện riêng. Lần này tôi xin phép nghỉ một tháng cơ mà. Chủ nhiệm Phùng, trong quận có chuyện gì quan trọng vậy?
Đây là nhân tiện thể hiện một chút, chẳng những có thể thăm dò tình hình từ Chủ nhiệm Phùng, mà còn tiện thể thể hiện rằng mình quan tâm việc công, cho dù có phải quay lại làm việc sớm hơn dự định cũng không sao.
- Là chuyện điều chỉnh công tác của cậu đấy.
Phùng Lôi cũng không vì vậy mà giận gì, cười hì hì nói cho hắn:
- Ha ha, là chuyện tốt đó, tranh thủ thời gian mà ngày mai trở về đi.
Chuyện tốt sao? Trần Thái Trung cầm điện thoại di động nhưng thật lâu cũng không có phản ứng. Quận Hoành Sơn là quận ở khu vực trung tâm, phòng quản lý đất đai cũng khá có quyền lực, nhưng lại không quá béo bở.
Tới phòng quản lý đất đai hắn tuyệt đối không được làm trưởng phòng. Hơn nữa hắn lại chẳng quan tâm mấy tới tiền bạc, thế nên đối với chuyện này cũng không thực sự coi là chuyện tốt.
Chẳng qua khiến hắn lạ lùng chính là thái độ của Chủ nhiệm Phùng. Phùng Lôi cho rằng đây là chuyện tốt, như vậy có thể giải thích rằng mọi người đều nghĩ chuyện này là chuyện tốt. Có thực quyền so với không có thực quyền thì khác nhau một trời một vực. Nhưng mình có cơ hội thăng tiến... Tại sao ông ta lại vui mừng như vậy chứ?
Hơn nữa lại còn muốn mình nhanh chóng trở về, cứ như là người khác sốt ruột hơn cả tôi vậy?
Đáp án này tới hôm sau thì Trần Thái Trung đã biết. Không phải là hắn được điều phòng quản lý đất đai mà là... Đi tới Thành ủy!
Một phó phòng nhỏ bé thế mà lại trực tiếp nhảy vào văn phòng Thành ủy. Tin tức này đối với bất cứ kẻ nào mà nói đều đáng để chúc mừng. Đó là vị trí trung tâm của trung tâm rồi!
Loại chuyện này xảy ra thì thái độ của Phùng Lôi kia như thế cũng phải.
Chẳng qua là Thành ủy chỉ tạm thời mượn Trần Thái Trung, là điều đi tạm thời. Quan hệ về tổ chức và nhân sự của hắn vẫn là ở trong quận, cho nên Phùng Lôi mới bảo hắn về sớm một chút.
Trần Thái Trung cũng hơi bất ngờ. Hắn bất ngờ vì nguyên nhân hắn được điều tới văn phòng Thành ủy. Đúng vậy, sở dĩ Thành ủy điều hắn tới văn phòng Thành ủy không phải là bởi vì hắn đã sắp xếp công việc cho nữ công nhân rất tốt mà lại bởi vì hắn đã đánh một trận tại nhà họ Ninh!
Có một gia đình từ hải ngoại trở về muốn đầu tư tại tỉnh Thiên Nam.
Khi Trần Thái Trung đi tới thành phố Tố Ba thì Chương Nghiêu Đông cũng đang cùng với Phó Chủ tịch tỉnh Lý Thiệu Huy tiếp đãi người ta. Chẳng qua những người này vốn xuất thân từ thành phố Phượng Hoàng, đối với quê hương mình lại không thấy hứng thú lắm. Bọn họ định đầu tư vào Tố Ba!
Đối với Phạm Hiểu Quân mà nói, người ta đầu tư vào chỗ nào cũng được. Điều cốt yếu nhất chính là làm sao để số tiền này không chạy ra khỏi tỉnh Thiên Nam, không được cho nó nhảy tới Quảng Đông hay Thượng Hải gì đó!
Nhưng đối với Chương Nghiêu Đông mà nói, đầu tư ở chỗ nào lại là vấn đề quan trọng nhất.
Số tiền này đầu tư ở đâu thì nơi đó sẽ có được lợi ích lớn nhất. Tuy ông ta háo quyền nhưng đối với công việc của chính quyền lại vô cùng am hiểu. Trước kia đã từng nói qua, ông ta là làm công việc của chính quyền, đối với những lợi ích mà khoản đầu tư này mang lại ông ta đương nhiên vô cùng hiểu rõ.
Đầu tư trực tiếp hoặc là thời gian đầu chỉ đầu tư ba bốn trăm triệu, chưa nói tới khoản đầu tư về sau, chỉ cần thời kỳ đầu có thể đầu tư vài trăm triệu là đã mang đến vô số lợi ích.
Đây đơn thuần là chuyện tài chính, hơn nữa đều là tiền ngay thóc thật!
Một khoản tiền này rót xuống có thể giúp đẩy mạnh những ngành có liên quan, xúc tiến phát triển kinh tế, kéo theo khả năng chi tiêu, mà giá trị sản xuất cũng tăng lên. Quan trọng nhất là có thể giải quyết vấn đề công ăn việc làm... thực sự là có rất nhiều lợi ích!
Chương Nghiêu Đông làm sao có thể ngồi im nhìn người ta đem tiền ném vào Tố Ba chứ?
Nhưng mà lần này đi cùng Lý Thiệu Huy tiếp đón người ta không chỉ có mình ông ta mà còn có cả Chu Bỉnh Tùng – Chủ tịch thành phố Tố Ba. Chủ tịch Chu chẳng những là Chủ tịch mà còn là phó Bí thư thường ủy Tỉnh ủy Thiên Nam, ông ta sẽ để cho Chương Nghiêu Đông được như ý sao?
Chương Nghiêu Đông muốn tiến bộ, Chu Bỉnh Tùng cũng không thể không muốn làm cho Tố Ba “càng ngày càng phồn vinh”. Thế nên Bí thư Chương, người nổi danh lẫy lừng ở thành phố Phượng Hoàng, chỉ đành tiếp đón khách một cách trang trọng, nghiêm túc.
Cứ như vậy thì khẳng định là không được. Chương Nghiêu Đông liền tìm một cơ hội, lén đề nghị những người kia, khi có thời gian thì nên về lại quê hương thăm thú một chút, xem thử núi non sông nước Phượng Hoàng, bà con lối xóm khi xưa.
Những người này trở về có cả già trẻ lớn bé, người dẫn đầu gọi là Thiên Gia, nghe nói là bảy mươi tuổi. Người trung niên là con trai ông ta - Hỉ Lam, còn thanh niên là cháu trai ông ta - Thụy Xa.
Thiên Gia đối với đề nghị này chỉ tỏ vẻ suy nghĩ. Dường như ông ta đối với quê hương mình cũng không có ấn tượng tốt. Ông ta đã không nói gì thì hai vị kia càng không tiện nói.
Đến lúc sau đó, Chủ tịch Chu Bỉnh Tùng dường như cũng không đặc biệt để tâm tới gia đình này, Chương Nghiêu Đông lại tìm mọi cách khuyên nhủ, Thiên Gia mới quyết định là chuẩn bị tới thành phố Phượng Hoàng đi một vòng.
Chương Nghiêu Đông biết tin này lập tức bắt tay vào chuẩn bị mọi việc. Nhưng tài sản của nhà này ở thành phố Phượng Hoàng đã chẳng còn gì, ngay cả từ đường tổ tông cũng đã bị hủy đi, có thể còn gì nữa chứ?
Khoan đã, dường như là trong... Khu nhà họ Ninh, còn có mấy gian phòng chưa phá mà?
Sau khi điều tra ra mọi người mới phát hiện ra là có một dãy phòng mấy ngày trước suýt nữa bị phá hủy!
Vì thế Trần Thái Trung lại một lần nữa được chú ý. Chương Nghiêu Đông lập tức tự mình nhận định, lần này tiểu Trần làm tốt lắm, trong thời khắc mấu chốt này có thể cố gắng bảo vệ tài sản của đất nước, rất tốt. Cần phải mượn hắn về Thành ủy làm việc. Đúng, đến đó phối hợp đón tiếp đồng bào xa quê hương trở về thăm, tận lực giữ người ta ở lại, dù không giữ được người cũng phải giữ được tiền ở lại.
Quyết định này ngay cả Ngô Ngôn cũng không thể nói gì. Cô quyết tâm làm khó cho Trần Thái Trung nhưng mà lão đại nhà mình đã lên tiếng thì cô không thể nói gì nữa, chỉ còn có thể nghiến răng kèn kẹt.
Nếu biết là đánh cảnh sát có thể được thăng tiến thì mình đã tìm thêm vài tên… để đánh cho bõ ghét rồi!
Trần Thái Trung đối với biến cố lần này thật sự là dở khóc dở cười. Nhưng nói thế nào thì nói, hắn vẫn lập tức tới nhận nhiệm vụ ở văn phòng Thành ủy.
Đi tới văn phòng Thành ủy, hắn mới biết, nghiêm khắc mà nói, hắn thuộc về phòng đầu tư phát triển kinh tế. Hiện tại hắn có thể coi như là thành viên của Thành ủy.
Phòng đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng là khu vực có điều kiện rất tốt. Khu làm việc của Thành ủy cũng ở đây, hệ thống giao thông cũng vô cùng hoàn chỉnh. Ngay cả cây cối trên đường đi bộ cũng cao lớn hơn hẳn so với những khu khác trong thành ph���.
Chủ nhiệm phòng đầu tư - Tần Liên Thành đã chừng bốn mươi sáu tuổi, đang tuổi làm việc hiệu quả. Nghe nói ông ta không thuộc bất cứ phe phái nào. Người này có chỗ dựa vững chắc là lãnh đạo của tỉnh Thiên Nam, thế nên chẳng cần kết bè kết phái với bất cứ bên nào cả.
Chẳng qua, con người thì phải có lập trường. Từ điểm đó mà nói thì hình như ông ta hơi nghiêng về phái của nhà họ Đoàn. Đạo lý rất đơn giản, tuổi Đoàn Vệ Hoa chỉ hơn ông ta bảy tám tuổi, lại không phải là người quá mạnh mẽ, không có xung đột lợi ích quá lớn.
Chương Nghiêu Đông thì thuộc về phái của họ Tần, cả hai đều có khí thế mạnh mẽ. Nhưng Bí thư Chương ít có liên hệ với Chủ nhiệm Tần, tuy nói là cùng trong cơ cấu Đảng ủy nhưng điều kiện của hai người lại tương khắc, cho dù tận lực che dấu thì cũng không thể gần gũi.
Tần Liên Thành vóc người không cao, trông cũng không đẹp trai nhưng có bộ dáng của quan lớn. Khi ông ta thấy Trần Thái Trung tới nhận nhiệm vụ cũng chỉ gật đầu, sau đó giao cho người khác phân công công việc.
Bản dịch này là một phần trong kho tàng độc quyền của truyen.free, kính mời quý độc giả đón đọc.