(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 170
Chàng trai thanh tú không màng đến cô gái bên cạnh, chỉ mỉm cười nhìn Trần Thái Trung:
– Vị huynh đệ này, vừa rồi cậu… vừa rồi có thấy chiếc xe Nissan nào không? Chiếc xe Nissan ấy đỗ ngay tại vị trí này.
– Không, tôi không để ý.
Trần Thái Trung sa sầm mặt, lắc đầu. Hai người trước mắt này e rằng có liên quan đến Ủy ban Kế hoạch, trong lòng hắn dù không muốn cũng không tiện không phản ứng gì, chỉ có điều giọng điệu vẫn rất cứng rắn:
– Chắc là các anh hoa mắt rồi chăng?
– Chắc vậy, ha ha.
Chàng trai mỉm cười gật đầu: “Đại ca, thân thủ của anh thật phi phàm. Chị Thụy nhà tôi là quán quân Taekwondo của tỉnh Thiên Nam đấy, vậy mà trước mặt anh cũng chẳng làm gì được.”
Thân thủ của ta quả nhiên không tồi! Trần Thái Trung ngạo nghễ gật đầu, nhưng rồi chợt sững sờ: “Quán quân Taekwondo tỉnh Thiên Nam ư? Ha, thảo nào cô bé này lại chống đỡ giỏi đến vậy.”
Cô gái thấy vẻ mặt hắn có chút dịu đi, cuối cùng chậm rãi nhích lại gần:
– Tiểu Lương, em nói thế thì chị còn gì để nói chứ? Phải rồi, anh bạn, cậu có biết trong tòa nhà này có mấy Văn phòng xúc tiến đầu tư nằm ở tầng nào không?
– Văn phòng xúc tiến đầu tư?
Sắc mặt Trần Thái Trung rốt cuộc thay đổi.
– Các ngươi tìm Văn phòng xúc tiến đầu tư làm gì?
– Không có gì.
Chàng trai thanh tú cười cười, hàm răng trắng tinh làm Trần Thái Trung hơi chói mắt:
– Nhà chị Thụy tôi có chút vốn, nghe nói môi trường đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng không tệ, nên muốn đến xem thử. Tôi đi cùng chị ấy đến chơi.
Là chuyện này sao? Trần Thái Trung có chút không tin, sao hắn lại thấy cô gái này trông như vệ sĩ, còn chàng trai này thì lại như công tử bột của một gia tộc lớn hay xí nghiệp lớn nhỉ?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng chàng trai cứ cười hì hì nói chuyện, cơn tức của Trần Thái Trung cũng dịu đi không ít. Đương nhiên hắn không thể không đáp lời người ta.
– Ừ, Văn phòng xúc tiến đầu tư ở phía Đông tầng 3… Phải rồi, các cậu đến Văn phòng xúc tiến đầu tư tìm ai?
– Muốn đầu tư thì nên tìm ai, thưa anh?
Chàng trai hỏi ngược lại hắn. Quả thật người này rất đẹp trai, phong độ, quần áo sạch sẽ không một hạt bụi, răng trắng môi hồng, toát ra vẻ đầy sức sống:
– Có phải tìm Chủ nhiệm Văn phòng xúc tiến đầu tư Tần Liên Thành không?
– Anh nếu có thể đầu tư mấy chục ngàn mới có thể nói chuyện với Tần Liên Thành.
Trần Thái Trung bĩu môi, rõ ràng là mu��n nhanh chóng rời đi.
– Hoặc là đầu tư đô la Mỹ cũng được, nhân dân tệ thì không có ý nghĩa lớn lắm.
Hắn nói đúng là sự thật, việc thu hút tài chính ở thành phố Phượng Hoàng từ trước đến nay đều lấy đô la Mỹ làm đơn vị thống kê. Đơn giản đó chỉ là một sách lược tuyên truyền mà thôi; người không biết vừa nghe còn tưởng tất cả đều là đầu tư từ nước ngoài. Nhưng trên thực tế, một thành phố nhỏ bé như Phượng Hoàng làm sao có thể thu hút hàng trăm triệu đô la đầu tư nước ngoài trong một năm được?
– Ơ? Anh là người của Ủy ban Kế hoạch phải không?
Chàng trai thấy Trần Thái Trung biết nhiều chuyện như vậy, trong lòng có chút khó hiểu:
– Xin hỏi anh tên là gì?
– Tôi là người của Văn phòng xúc tiến đầu tư.
Trần Thái Trung mặt không chút cảm xúc, không hiểu sao hắn cứ cảm thấy hai người này không phải đến để đầu tư. Ít nhất, nhìn tuổi tác của bọn họ cũng biết đây không phải hạng người có thể tự mình quyết định được.
Cô gái tính tình nóng nảy, chàng trai lại thích làm quá mọi chuyện, muốn điều hành một xí nghiệp thì tám phần sẽ thua lỗ chứ?
Hơn nữa, thành kiến của hắn đối với Trương Linh Linh ngày càng sâu sắc. Mặc dù hắn biết đôi nam nữ này rất có khả năng muốn kiếm chút lời, nhưng sống chết cũng không chịu nhiệt tình đi tạo mối quan hệ: “Xì, cho dù có đầu tư tiền đi chăng nữa, đến lúc đó kết quả xí nghiệp không trả được thì tính lên đầu lão bà họ Trương kia sao?”
– Anh là người của Văn phòng xúc tiến đầu tư sao?
Đôi nam nữ đồng thời kinh ngạc thốt lên, sau đó liếc nhìn nhau. Hiển nhiên, hai người bọn họ không ngờ rằng chính mình là nhà đầu tư, chủ động tìm đến cửa mà lại có người không thèm tranh thủ cơ hội này.
– Ừ, tôi là nhân viên dọn vệ sinh của Văn phòng xúc tiến đầu tư, không được sao?
Mặt Trần Thái Trung trầm xuống. Hắn vốn dĩ muốn nói vài câu không hay về Văn phòng xúc tiến đầu tư, nhưng Chủ nhiệm Tần vừa cho hắn vào đoàn khảo sát, hắn cũng không thể tuyệt tình mà phá hoại như vậy.
Lại thêm vừa trải qua chuyện gia đình, hắn có chút nghi ngờ khả năng phá hoại của chính mình:
– Mấy người cứ lên rồi tự hỏi đi.
– Ha, người này thật thú vị.
Cô gái khẽ mỉm cười, đương nhiên cô không tin lời này. Những chuyện khác không nói, chỉ riêng bộ trang phục cao cấp của Trần Thái Trung và thân thủ kinh người của hắn, làm sao có thể là một nhân viên dọn vệ sinh chứ?
– Anh chàng đẹp trai có thể dẫn chúng tôi lên được không?
Anh chàng đẹp trai? Lời này hắn thích nghe. Trần Thái Trung có phần tự mãn với tướng mạo của mình, vì vậy, cô gái này trong mắt hắn liền trở nên rất thuận mắt. Ừ, mặc dù mắt hơi nhỏ một chút nhưng đôi má lúm đồng tiền cũng không khó coi chút nào.
– Tôi vừa ra ngoài xong, không muốn quay lại.
Hắn không động thanh sắc lắc đầu:
– Được rồi, tôi có việc nên đi trước đây. Nếu hai người muốn đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng thì nên nghe ngóng và hỏi han nhiều một chút mới được.
Nói xong, hắn liền xoay người đi.
Bên tai hắn truyền đến giọng nói sắc nhọn của chàng trai thanh tú:
– Này, cậu có cần bọn tôi đưa đi một đoạn không…
– Không cần.
Trần Thái Trung đầu cũng không quay lại, vẫy vẫy tay. Thuận thế, hắn chặn một chiếc taxi đi ngang qua, mở cửa xe, thản nhiên ngồi xuống. Mercedes Benz rất tốt, tuy nhiên đừng tưởng rằng ai cũng thích.
Đôi nam nữ thanh niên kia ngơ ngác nhìn nhau, sau một lúc lâu, chàng trai tên Tiểu Lương cười một tiếng:
– Ha, cái người này có chút thú vị. Lát nữa hỏi Tần Liên Thành xem hắn làm chức vụ gì.
– Cậu nghĩ gì đấy?
Cô chị Thụy kia liếc y một cái khinh thường:
– Lần này đến là muốn nhờ cậu giúp chị hoàn thành chuyện đầu tư, nghe rõ chưa? Tốt nhất là tìm được cái người tên Trần Thái Trung để nói chuyện.
– Tìm Trần Thái Trung nói chuyện gì?
Tiểu Lương chớp chớp mắt.
– Không giấu gì cậu, tôi và Thụy Viễn có mối quan hệ rất bền chặt. Lần trước ở Tố Ba tôi đã dẫn anh ta đi rất nhiều nơi rồi, cần gì người ngoài cổ vũ chứ?
Vừa nói chuyện, hai người vừa chầm chậm đi lên tầng 3. Thấy căn phòng treo biển “Văn phòng Chủ nhiệm”, Tiểu Lương đẩy cửa đi thẳng vào trong:
– Chú Tần, cháu chào chú, đã lâu không gặp.
Tần Liên Thành đang gọi điện, thấy anh ta liền không nghĩ ngợi gì mà vứt điện thoại sang một bên, cười hì hì đứng dậy:
– Ha ha, chú đang nói sao mà cháu lại đến đấy, Thuần Lương, cháu lại gầy hơn rồi.
Tiểu Lương tên thật là Hứa Thuần Lương, là con trai của Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh Hứa Thiệu Huy. Phó Chủ tịch tỉnh Hứa chính là một trong những chỗ dựa vững chắc phía sau Tần Liên Thành, hai bên có mối quen biết không hề tầm thường.
Thậm chí cả cô chị Thụy kia cũng quen Tần Liên Thành:
– Cháu nói này, Chủ nhiệm Tần, trong mắt chú chỉ có mỗi Tiểu Lương thôi sao? Cháu mới là người đầu tư đây này, sao vậy, đây là muốn đuổi cháu đi sao?
– Cô bé Thụy, còn không biết lớn nhỏ, cẩn thận chú xé rách miệng ra bây giờ! Hồi nhỏ cũng không thấy cháu nói năng đanh đá như vậy đâu.
Tần Liên Thành khuôn mặt tươi cười, quả thực là dở khóc dở cười:
– Cháu đến tranh thủ lợi lộc từ người khác, đừng tưởng chú không biết!
– Tranh thủ lợi lộc gì chứ? Cháu chỉ muốn cung cấp thiết bị đồng bộ thôi mà, có vẻ như các chú không cần.
Cô bé Thụy nói không chút nể nang:
– Chuyện này, cho người khác không bằng tặng cho cháu đi, dù sao cháu cũng niệm tình cá nhân với chú.
Tần Liên Thành lập tức bị nói cho dở khóc dở cười. Nếu là một mình Lý Anh Thụy đến, ông ta cũng không sợ, nhưng Hứa Thuần Lương cũng đến, ông ta chỉ còn biết cười khổ. Nói thế nào đi chăng nữa thì giao tình giữa hai nhà Hứa - Lý vẫn bền chặt hơn hai nhà Hứa - Tần.
Ba nhà cùng xuất thân từ một đại viện, nhưng bây giờ đã khác xưa. Nhà họ Lý đã chuyển sang nghề buôn bán, quan hệ giữa hai nhà Tần và Lý giờ đây chỉ ở mức bình thường. Ông ta có thể không nể mặt Lý Anh Thụy, nhưng Hứa Thuần Lương cũng đến, rõ ràng là muốn giúp đỡ.
– Anh nói này, nhà còn chưa quyết định đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng đâu. Cô bé Thụy, đừng như vậy, nếu chú Tần phải chịu áp lực thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.
– Bớt đi, người ta nói sắp đến khảo sát làm ăn rồi.
Lý Anh Thụy làm sao dễ bị lừa như vậy được?
– Nếu như anh Liên Thành không giúp thì tôi sẽ đập cửa kính nhà anh!
– Chú là chú của cháu!
Tần Liên Thành nghiêm túc phản bác, nhưng loại khẩu chiến về quan hệ bề trên bề dưới này đã kéo dài hơn 10 năm. Trong tình huống bình thường thì không ai là người thắng tuyệt đối.
– Này này, Chủ nhiệm Tần, ông còn ở đó không vậy…
Trong ống nghe điện thoại truyền đến một giọng nói nhỏ yếu, nhưng không ai để ý đ��n chuyện không liên quan này.
Trần Thái Trung rời khỏi Văn phòng xúc tiến đầu tư, liên hệ với Mã Phong Tử:
– Lão Mã, cậu đang ở đâu đấy? Tôi có chút chuyện muốn tìm cậu.
Hắn nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện chiếc xe Mercedes này. Nếu đã có xe thì không chừng sẽ có lúc cần dùng đến. Nhưng ô tô nên ngụy trang thế nào mới an toàn, không để lại hậu họa trên đường thì hắn hoàn toàn mù tịt.
Nhiều nhất hắn cũng chỉ mơ hồ biết một điều: hình như giấy phép ô tô tương ứng với biển số xe, từ biển số xe có thể tra ra đó có phải xe ăn trộm hay không.
Nhưng số xe này khắc ở đâu? Mã Phong Tử đã qua tay vài chiếc xe rồi, việc này chắc chắn hắn biết rõ chứ nhỉ?
Sau khi hai người hẹn gặp nhau ở Ảo Mộng Thành, Trần Thái Trung đến trước. Sáng sớm Lưu Vọng Nam không có ở đây, cô đã đưa Lý Khải Lâm ra ngoài chơi. Cả Ảo Mộng Thành trống rỗng, chỉ có vài người bảo an và công nhân vệ sinh.
Trần Thái Trung đang ở trong phòng hát karaoke lật xem đĩa nhạc, một người phụ nữ hơn 50 tuổi mang theo chổi lau đi vào:
– Bí thư Trần, ngài đang… bận việc sao?
Tuy rằng hắn đã chuyển đi rồi, nhưng những người trong Ảo Mộng Thành vẫn theo thói quen gọi hắn là “Bí thư Trần”.
Trần Thái Trung vừa thấy, người phụ nữ này hắn mơ hồ có chút ấn tượng. Bà là một công nhân nữ đã thất nghiệp của nhà máy dệt, nghe nói trước đây còn là “tam bát” gì đó, có hai đứa con đang học đại học, gánh nặng gia đình rất lớn.
Phiên bản dịch này được thực hiện độc quyền tại truyen.free.