(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 245
Tại khách sạn, Trần Thái Trung suy tính đôi chút rồi mới đưa ra quyết định. Nếu Đường Diệc Nhân biết quan hệ giữa hắn với cô ấy, vậy cứ đến Trụ sở gặp là được.
Hắn vừa vẫy tay gọi xe, chợt cảm thấy có điều bất ổn: Nếu không nhầm, hình như tối nay… mình đã sắp đặt việc gì đó rồi?
Ngay sau đó, hắn sực nhớ ra. Đúng rồi, hôm nay hắn vốn đã đáp ứng Ngô Ngôn, phải đến trêu ghẹo nàng. Đại trượng phu há có thể nói mà không giữ lời?
Nghĩ đến đây, hắn không gọi xe nữa, lấy điện thoại ra, chầm chậm tản bộ trên vỉa hè. Lần trước, khi hắn gặp Hứa Thuần Lương ở Lâm Trí lâu, lúc ấy hắn đã quyết định, nhất định phải đợi đến đêm khuya mới đến nhà Ngô Ngôn, để tránh gặp phải người quen.
Hiện tại mới bảy giờ rưỡi tối, còn lâu mới đến khuya. Vậy gọi điện thoại tâm sự cùng Đường Diệc Huyên cũng được.
Ai ngờ, khi hắn gọi điện thoại cho Đường Diệc Huyên, ba mươi chín cuộc gọi đều báo máy bận. Hơn nữa, chờ một lúc lâu, hắn gọi thêm tám lần nữa, điện thoại vẫn bận. Cuối cùng, Trần Thái Trung đành từ bỏ ý định, cất điện thoại, thưởng thức cảnh đêm thành phố Phượng Hoàng.
Vừa từ bờ biển trở về, hắn thấy trời quang đãng trong xanh như vừa được gột rửa, không chút ô nhiễm. Còn buổi tối, bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh. Lúc này, dưới mắt thường, bầu trời đêm thành phố Phượng Hoàng dày ��ặc bụi bặm, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy. Thật sự khiến người ta không khỏi thổn thức.
Chẳng qua, thành phố Phượng Hoàng sáng ngời đèn đường, đèn neon muôn màu muôn vẻ. Hơn nữa, khắp nơi đều có đèn công suất lớn, khiến ban đêm nơi đây có vẻ vô cùng xa hoa. Cái gọi là xa hoa truỵ lạc, chắc cũng không khác thế này nhỉ?
Có bao nhiêu nam thanh nữ tú đang lạc lối trong thành phố này?
Thật may, hắn là kẻ tu tiên, có thuật che mắt để nhìn thấu… à không, là Chướng tâm pháp! Nghĩ đến đây, Trần Thái Trung không nhịn được lại dương dương tự đắc. Chẳng qua, ngay sau đó hắn liền rùng mình: Hỏng rồi, dường như mình càng ngày càng chìm sâu vào chốn hồng trần rồi!
Không được, còn phải lập tức gọi điện thoại cho Đường Diệc Huyên. Chuyện chính sự mới là quan trọng! Đợi đến khi hắn lấy điện thoại ra, bất tri bất giác đã trôi qua hơn hai mươi phút.
- À, Tiểu Trần à, Hiểu Diễm đã trở lại.
Ở đầu bên kia điện thoại, Đường Diệc Huyên khẽ cười.
- Ha ha, tôi đã biết chuyện rồi. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại giúp cô ���y xử lý việc này rồi...
Mông Hiểu Diễm trở về? Hòa giải với Đường Diệc Huyên? Trong khoảnh khắc đó, Trần Thái Trung không biết nên nói thế nào. Chẳng lẽ nói, đối với nữ nhân mà nói, thay đổi dung mạo sẽ khiến tâm tính cũng thay đổi theo sao?
- Hiểu Diễm rất cảm ơn cậu đấy, ha ha,
Đầu bên kia điện thoại có vẻ không kìm nén được sự vui mừng.
- Bây giờ cậu qua đây đi. Hiểu Diễm nói muốn trực tiếp cảm ơn cậu đấy...
Mê dược!
Ngay lập tức, trong đầu Trần Thái Trung hiện lên hai chữ lớn. Hắn hoảng hốt không ngừng khước từ lời mời này.
- Tối nay tôi còn có việc. Để hôm khác vậy.
Vừa nói xong, hắn liền cúp điện thoại, hoàn toàn không để ý Đường Diệc Huyên ở đầu bên kia điện thoại đang kêu lên "này, này".
Đúng vậy. Tối nay, hắn còn phải đi dạy dỗ Ngô Ngôn. À không đúng, phải đi dạy dỗ, dạy dỗ một Bí thư Quận ủy!
Nhưng, lúc này... thật sự rất khó!
Vậy đi luyện thổ nạp vậy. Tuy rằng không khí nơi thành phố ô uế, linh khí cũng vô cùng hiếm hoi, nhưng nếu chí tâm tu luyện, có ít còn hơn không. Hắn đang muốn điều chỉnh tâm tính để tiến vào trạng thái tu luyện, không ngờ điện thoại lại vang lên.
Người gọi tới là Trương Khai Phong.
- Thái Trung, có bận gì không? Không bận thì chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi?
- Chủ tịch Quận Trương đã lên tiếng, tôi làm sao dám bận?
Trần Thái Trung cười hì hì đùa cợt lại một câu.
- Ha ha, nói bận cũng không phải bận lắm. Lãnh đạo có mệnh lệnh gì không? Mời cứ chỉ thị...
- Ha, hai chúng ta còn nói gì đến chỉ thị với không chỉ thị. Đừng nói nhảm với tôi. Đúng rồi, tôi có nghe nói một chuyện.
Trương Khai Phong cũng là người vô cùng nhạy bén với tin tức.
- Nghe nói lần này văn phòng thu hút đầu tư sẽ đi khảo sát châu Âu mà không có cậu? Không biết có thật không?
Anh thật đúng là người biết hỏi đúng nơi đúng chỗ! Trần Thái Trung cười khổ một tiếng.
- Đúng vậy, cũng đành chịu thôi. Chủ nhiệm Tần cũng đã giải thích với tôi. Gần đây thành phố khống chế chặt chi tiêu công...
Nói thì nói như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Không phải thế chứ? Buổi tối anh gọi điện thoại cho tôi, chỉ để nói chuyện này? Thì ra là vậy… Chẳng lẽ là đặc biệt ghét bỏ tôi sao?
- Chuyện cũng không phải đơn giản như vậy.
Trương Khai Phong ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng.
- Chuyện này à, tôi lại nghe nói bên trong có chút tin tức nhỏ...
Muốn tôi mời ăn sao? Trần Thái Trung có chút không kiên nhẫn. Thế nhưng, nếu Chủ tịch Quận Trương đã đặc biệt gọi điện thoại đến, vậy tất nhiên đáp án này sớm muộn gì cũng sẽ được tiết lộ. Không cần hắn phải làm kẻ diễn chính.
- Tin tức gì?
- Hiện tại tôi đang ở hội quán Quốc tế Kinh Hoa. Cậu đến đi. Đến đây tôi sẽ nói cho cậu biết. Phòng 608.
Trương Khai Phong cười hì hì rồi cúp điện thoại.
Hội quán Quốc tế Kinh Hoa này ở khu Văn Miếu mới khai trương, là một trung tâm tích hợp nhà hàng, tắm rửa, tập thể hình, trò chơi, giải trí.
Đây là một khu phức hợp giải trí cao cấp, toàn bộ các vị lãnh đạo có cấp bậc đều lui tới đây tiêu tiền.
Và là nơi đẳng cấp nhất.
Trần Thái Trung đang cân nhắc nên đi chỗ nào tiêu khiển vài giờ, nghe y nói thế, cũng không dám chậm trễ, liền vẫy xe đến đó.
Khi lên lầu, Trần Thái Trung đã đặc biệt đến gần một người phục vụ hỏi thăm đôi chút. Thì ra phòng 608 là phòng cao cấp. Ở đây một ngày sẽ tốn 2688 tệ. Cho dù là thời điểm hiện tại, đây vẫn là một con số lớn.
Lão Trương làm trò quỷ quái gì vậy? Trần Thái Trung suy tính đôi chút. Không có gì tự nhiên mà ân cần quá mức, nếu không phải có mưu đồ đen tối thì cũng là có ý đồ bất chính. Người này muốn nói cho mình chút tin tức, không phải định tìm cách để mình trả tiền đấy chứ…
Hắn bước ba bước đã đến phòng 608. Bên trong, Trương Khai Phong đang chờ hắn ở phòng khách. Trên bàn bày sẵn bia và hoa quả sấy khô.
- Ha, tôi biết cậu không uống rượu tây, đã gọi bia rồi.
Dưới ánh sáng chói lọi, có thể thấy rõ cái bụng rất lớn và nọng cằm của Trương Khai Phong. Lúc này Trần Thái Trung mới hiểu được, vì sao ánh sáng trong phòng hát lại âm u như vậy. Làm vậy không chỉ vì muốn gia tăng sự thú vị, mà còn vì rất nhiều điều khác, thật ra cũng không thích hợp lộ ra dưới ánh đèn r��c rỡ.
- Ha ha, chỗ này không tệ. Ồ, ánh sáng tốt.
Hắn cười hì hì gật đầu.
- Quả là nơi thích hợp để nói chuyện.
Trương Khai Phong cũng không ngờ thằng nhóc này lại nói bóng nói gió mình, nghe vậy cười gật đầu.
- Đúng vậy, quả thật chỗ này cũng không tệ, không khí thoáng đãng, ánh sáng cũng tốt...
Trần Thái Trung không chút khách khí, ngồi xuống, thuận tay mở một chai bia.
- Chủ tịch Quận Trương, chuyện bên Thụy Viễn có hơi chậm một chút. Tuy nhiên, anh cứ yên tâm. Hiện tại, quan hệ giữa Tiểu Trần tôi và y cũng không tệ.
Muốn người khác tiết lộ chút tin tức, không thể tay không mà đòi hỏi. Hiện tại, hắn hiểu rất rõ về điểm này. Nói như vậy cũng chính là trao đổi ngang giá.
Mình phải tỏ thành ý trước mới đúng quy cách.
- Chuyện này để chốc nữa nói sau.
Trương Khai Phong cười hì hì ngắt lời hắn nói.
- Nghe nói cậu đã đánh Chủ nhiệm Văn phòng thu hút đầu tư ngay trong văn phòng của ông ta?
Trần Thái Trung gật đầu.
- Đúng vậy, kẻ đó thật khinh người quá đáng!
- Vậy thì đúng rồi. Kẻ đó chơi trò xấu, cho nên đã gạch tên cậu khỏi danh sách đoàn khảo sát.
Trương Khai Phong gật đầu, vẻ mặt đầy căm phẫn,
- Y nói tính tình của cậu quá xấu, đi ra ngoài khó tránh khỏi sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng thành phố Phượng Hoàng, cho nên đã thêm vợ Lưu Lập Minh vào danh sách.
Lưu Lập Minh là Ủy viên Thường vụ Thành ủy thành phố Phượng Hoàng, Chủ nhiệm Ủy ban Thường vụ Hội đồng nhân dân. Thế nhưng, bình thường người này rất khiêm tốn, không thuộc bất kỳ phe phái nào trong bốn phe phái lớn.
Nói nghiêm khắc hơn, y cũng có chút quan hệ với Tần phái. Dù sao, bản thân y chính là cán bộ địa phương. Thế nhưng, quan hệ giữa y và Tần Tiểu Phương cũng là cực kỳ gay go.
Lý Kế Phong sắp xếp cho vợ Lưu Lập Minh vào danh sách, hiển nhiên là muốn lấy lòng Lưu Lập Minh. Thế nhưng, một khi đề nghị được đưa ra, cũng không ai phản đối.
Hiện tại, Hội đồng nhân dân không thể so sánh với hai năm trước. Quyền lực đã lớn hơn rất nhiều. Có địa phương thậm chí dám phủ quyết cả công tác báo cáo với chính phủ. Tuy rằng quyền phủ quyết vốn đã có từ trước, nhưng trước kia nào có ai dám làm như vậy.
Hóa ra có chuyện như vậy.
Trần Thái Trung cười tủm tỉm gật đầu, oán hận trong lòng hắn đối với Lý Kế Phong cũng trở nên mãnh liệt hơn. Tên tiểu tử kia, dám âm thầm hãm hại mình như vậy sao? Chúng ta chờ xem. Nếu không đánh cho gã bầm mắt, ta không phải họ Trần!
Chà, kẻ này lại có thể khôn ngoan đến vậy sao. Trương Khai Phong nhìn vẻ mặt hắn tự nhiên, cũng không thể hiện chút thái độ nào trước tin tức như vậy, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi một tiếng.
Thế nhưng, cũng vì vậy, y cảm thấy có chút mất hứng.
- Cậu đã biết trước rồi sao?
- Ha ha, còn ai có thể quan tâm tôi như ông anh chứ?
Trần Thái Trung cười lắc đầu, tiện tay còn nịnh bợ ngược lại y.
- Tôi cũng chỉ mới nghe anh nói thôi.
Mới nghe nói thì là mới nghe nói. Tuy nhiên, hắn cùng Lý Kế Phong đã kết thù kết oán đã lâu. Quả thật cũng không có gì quá bất ngờ. Kẻ đó thuần túy là kẻ tiểu nhân, làm chuyện như vậy cũng là lẽ thường.
- À.
Trương Khai Phong gật đầu, chuyển đề tài.
- Sao không dùng điện thoại tôi đưa cho cậu mà lại dùng cái này?
- Cái điện thoại kia tôi đưa cho Dương Thiến Thiến rồi.
Trần Thái Trung gật đầu cười.
- Thiến Thiến rất thích nó, cũng không hỏi xem là của ai. Chủ tịch Quận Trương ra tay, khẳng định đều là hàng tốt.
Hai người lấy lệ nói thêm hai câu. Tuy rằng trong phòng không có ai, Trương Khai Phong vẫn nhìn khắp nơi trong phòng.
- Này, Tiểu Trần. Hôm nay gọi cậu đến, có chút việc muốn nhờ cậu giúp một tay.
Tôi biết là sẽ thế này mà. Trần Thái Trung gật đầu không nói gì. Chẳng lẽ vì Lý Kế Phong mà anh lại chạy tới phòng lớn như vậy chờ tôi sao?
- Cũng là một vấn đề nhân tình.
Trương Khai Phong thở dài, tỏ vẻ y cũng rất buồn rầu.
- Nghe nói hôm nay cậu tới thôn Tiểu Chương?
Độc giả muốn thưởng thức bản dịch tinh hoa này, xin hãy tìm đến nơi xuất bản chính thức.