(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 307
Bưu Mặt Chó vẫn còn ẩn mình tại thành phố Phượng Hoàng.
Từ khi bắt đầu vận chuyển xe lậu đến nay, y đã nghĩ đến việc muốn học hỏi chiêu thức của Trần ca, dần dần thay đổi bản thân. Dẫu sao, trên đời này chẳng ai muốn chết nơi đất khách quê người hay chết già trong cô độc, một cuộc sống bình yên mới là điều mà mỗi người đều hướng tới.
Nhưng ngày ấy, lúc nhận xe lên, khi chuẩn bị lắp ráp, y đã phát hiện thùng sau của chiếc xe chứa hàng trăm cân ma túy. Y chợt thấy hoa mắt.
Y hiểu rõ thứ này rất hời. Mấy món "hàng trắng" này, ở biên giới Vân Nam một cân giá mười nghìn tệ, vận chuyển tới Quảng Châu là một trăm nghìn tệ. Nếu như có mối đưa qua Hồng Kông, giá vẫn là một trăm nghìn, nhưng đó là một trăm nghìn đô la Mỹ.
Hơn nữa, sau năm 1997, do những chính sách cải cách quốc gia cùng với việc buôn bán và sử dụng thuốc phiện bị trấn áp mạnh mẽ, nguồn hàng cũng có lúc bị gián đoạn. Hiện tại, giá heroin ở các thị trấn khác chắc chắn đang tăng vọt.
Nhưng y chợt nghĩ lại – thôi bỏ đi, không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ có thế lực ngầm của các tập đoàn lớn mới có thể làm được việc này, như y bây giờ, không thể kiếm tiền bằng cách này.
Tính toán sơ qua, Bưu Mặt Chó đã có quyết định. Nếu như mang toàn bộ số hàng này vận chuyển tới Macao hoặc Hồng Kông, y có thể chắc chắn kiếm được hơn mười triệu. Nếu vận chuyển thành công, việc bán được trên một trăm triệu cũng không phải là không thể.
Nếu có thể tìm được đối tác ở Hồng Kông hoặc Macao, vận chuyển tới Mỹ thì lợi nhuận càng khủng khiếp hơn nữa. Bưu Mặt Chó vốn là kẻ liều mạng, tuy biết có phiêu lưu mạo hiểm, nhưng y chưa bao giờ biết sợ nguy hiểm là gì.
Nhưng còn việc buôn lậu xe này thì sao? Cho dù có bán hết tám mươi chiếc xe với giá hợp lý, trừ đi tiền lãi vay của Trần ca, phần y được chia cũng chỉ khoảng ba triệu. Kiếm được... Quả thực quá ít ỏi.
Từ xưa đến nay, tiền bạc luôn khiến lòng người xao động. Bưu Mặt Chó nhìn quanh không thấy ai, quyết định cuỗm lấy số thuốc phiện rồi bỏ trốn.
Phải nói, sự nể sợ của y đối với Trần Thái Trung đã ăn sâu bén rễ. Nếu Trần Thái Trung sớm nói cho y biết, trong xe có thuốc phiện, đây là đồ của ta, nếu y dám động vào thì chính là tự tìm đường chết, thì có lẽ y cũng chẳng có gan làm vậy.
Nhưng việc buôn lậu xe này, toàn bộ đều được mang từ biên giới qua. Tuy toàn bộ quá trình vận chuyển đều do Trần ca phụ trách, nhưng không có nghĩa là Trần ca biết bên trong ẩn chứa ma túy.
Hơn nữa, khi mở thùng gỗ, đóng gói vẫn nguyên vẹn. Bưu Mặt Chó chắc chắn đến tám phần, món hàng này không phải của Trần Thái Trung. Nó là vật vô chủ, không lấy chẳng phải là kẻ ngốc sao?
Điểm chết người chính là y biết Trần Thái Trung không thích kẻ dính vào thuốc phiện. Nếu không, Bưu Mặt Chó đã nói tin này ra với Trần Thái Trung rồi. Trần ca là người coi trọng tình nghĩa, điều này y biết rõ. Dù sao đến lúc bán được hàng, chính y – kẻ đã phát hiện ra món hàng này – sẽ có thể được chia một phần lợi nhuận không nhỏ.
Nếu đi theo con đường của Trần ca thì có lẽ không thể vận chuyển tới Mỹ để bán với giá cao, như vậy thực sự đáng tiếc.
Nhưng làm việc này, cho dù có thêm một lá gan nữa, y cũng không dám coi như không có chuyện gì. Bởi vì nếu như Trần Thái Trung phát hiện ra, hậu quả quả thực rất nghiêm trọng, ngay cả cơ hội giải thích y cũng không có – hắn ta căn bản không phải là người biết phân biệt phải trái.
Sau khi lái xe chạy ra khá xa, Bưu Mặt Chó lại cân nhắc. Không được, thế lực của Trần Thái Trung quả thực rất đáng sợ. Khi hắn thực sự muốn tìm mình, thông qua đủ loại thủ đoạn, việc tìm ra y hẳn là không phải vấn đề lớn – ví dụ như thông qua trạm thu phí quốc lộ, chặn xe của y.
Có thể nào buôn lậu tám mươi chiếc xe từ Nam Cương qua Thiên Nam đến mức thần không hay quỷ không biết, mà không có quan hệ với các trạm thu phí sao? Thiếu một trạm cũng không xong!
Như vậy, nên chạy đi đâu? Bưu Mặt Chó cẩn thận cân nhắc một chút, vỗ trán, rồi reo lên: "Có rồi!"
"Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất."
Mình ẩn náu ở thành phố Phượng Hoàng chẳng phải là được sao?
Vì thế, y liền trốn trong một căn nhà ở vùng biên giới thị trấn thuộc quận Hồng Sơn, mua các loại nước khoáng, mì ăn liền. Y còn cho đàn em giao tiền thuê nhà một năm, đuổi chủ nhà đi thật xa, bảo sang năm hãy quay lại.
Có lẽ lần này Trần Thái Trung sẽ không thể tìm ra y.
Lần này Bưu Mặt Chó chuẩn bị tương đối kỹ lưỡng, thậm chí y đã mua một đống sách với ý định đóng cửa ở trong phòng để đọc. Đợi qua Tết Âm lịch, khoảng mùng ba, mùng bốn tháng Giêng, y mới lén lút hành sự.
Dù sao thì cũng chỉ chịu đựng gian khổ khoảng ba, bốn tháng mà có thể kiếm được hơn một trăm triệu, như vậy cũng đáng giá.
Điều đáng tiếc chính là, y không ngờ rằng mình vừa mới trốn vài ba ngày đã bị Trần Thái Trung phát hiện.
Hôm nay, y đang đóng cửa phòng, nằm trên giường đọc cuốn "Dương Tiểu Tà". Đột nhiên, y cảm thấy có gì đó không ổn. Ngẩng đầu lên, y nhìn thấy Trần Thái Trung đứng trước mặt mình mà không một tiếng động.
– Anh… Trần ca!
Bưu Mặt Chó nhất thời nổi hết da gà. Y ra sức dụi mắt, nhìn về phía cửa phòng. Đúng vậy, phòng mình đã khóa từ bên trong mà!
Là ảo giác sao? Y nhìn lại Trần Thái Trung, giơ tay véo đùi. A…
Khá đau!
– Trần ca!
Bưu Mặt Chó không nói thêm một lời nào, liền vứt sách xuống và quỳ sụp.
– Ngài… xin ngài tha tội cho tôi, tôi có nỗi khổ riêng!
Y vẫn chưa hiểu vì sao Trần Thái Trung tới đây và vào bằng cách nào. Tuy nhiên, nếu hiệu suất tìm người của hắn cao đến thế, e rằng có liên quan tới vụ ma túy này.
Đương nhiên y không thể nói ra như vậy được. Có lẽ Trần ca tìm đến đây vì y bỏ vị trí công tác khiến việc buôn lậu xe bị ảnh hưởng chút ít. Vậy nên, y đảo mắt nhanh một lượt, thầm nghĩ: nếu như chẳng may, mình lấy vụ ma túy này ra "lấy công chuộc tội" cũng chưa muộn.
– Anh có nỗi khổ à? Được, được lắm, anh có nỗi khổ.
Trần Thái Trung khẽ cười, tuy nhiên đầu Bưu Mặt Chó cúi xuống nên không nhìn thấy nụ cười tươi rói của hắn.
– Không biết ta ghét nhất những kẻ dính vào thuốc phiện sao? Gan của anh quả thực không nhỏ chút nào, ha ha…
– Hả?
Biết bí mật của mình bị phát hiện, Bưu Mặt Chó hét lên một tiếng kinh hãi, sợ tới mức thân thể không đứng vững, muốn ngã xuống đất.
– Trần ca, món hàng này không phải của tôi!
– Nói xàm! Đây là hàng của ta!
Trần Thái Trung gằn giọng nói, cắt đứt mọi hy vọng của Bưu Mặt Chó.
– Đồ chó má! Mày được lắm, đồ của ta mà mày dám đụng tới sao?
– Nhưng…
Chuyện đã xảy ra, có cố tránh né cũng không được nữa. Bưu Mặt Chó lấy hết can đảm còn lại, nói với Trần ca:
– Nhưng Trần ca, ngài đây cũng buôn bán ma túy, tại sao lại gạt mọi người? Nếu như tôi biết đây là đồ của ngài, thử hỏi làm sao tôi dám động vào?
– Hừ! (Trần Thái Trung cười khẩy)
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng, mặt cúi thấp xuống, nhìn thẳng y.
– Tao làm gì, lại cần phải giải thích cho mày biết sao? Mày hãy tự chọn cho mình một cái chết đi.
Hoàn cảnh nơi đây thật tốt, khá xa xôi hẻo lánh, một nơi không ai biết tới, đúng là một địa điểm lý tưởng để giết người diệt khẩu. Trần Thái Trung đứng lên, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
– Ha, kiếp sau mày có thể làm thầy phong thủy.
– Đồ khốn Trần Thái Trung!
Bưu Mặt Chó lấy hết can đảm, bất chấp tất cả, đứng lên hét lớn một tiếng rồi hung hăng tung một quyền về phía Trần Thái Trung. Con người một khi kích động, quả thực không còn lý trí.
Súng cũng vô dụng, dùng quyền thì... liệu có được sao?
Haizz! Trần Thái Trung lắc đầu thở dài một tiếng, giơ tay dùng thuật Định Thân, tiện tay phong tỏa các giác quan của y.
– Hừ, ta còn tưởng anh sẽ lớn tiếng cầu xin, hại ta chuẩn bị cả nửa ngày trời. Chỉ số IQ quả thực là không đủ rồi!
Trên thực tế, Trần Thái Trung đã sớm sắp xếp cái chết cho Bưu Mặt Chó. Vừa rồi hỏi như vậy chỉ là ở nơi không người nên bệnh cũ tái phát, muốn đùa giỡn với kẻ bị hại một chút cho vui.
Tìm Bưu Mặt Chó không tốn quá nhiều thời gian, nhưng tìm số thuốc phiện này lại tiêu tốn của Trần Thái Trung quá nhiều thời gian. Hắn không đặt thần thức lên số ma túy, Bưu Mặt Chó đã đem chúng tách ra giấu kín trong phòng và cả trong vườn. Nếu như muốn tìm cũng khá phiền phức.
Mãi cho tới gần sáng, Trần Thái Trung mới tìm được nơi cất giữ số ma túy cuối cùng ở trong sân.
Nghiêm túc mà nói, mất đi mấy gói ma túy không quan trọng, dù sao không ai biết hắn đã tới sân này. Sau này nếu như sự việc có bị phát hiện, mọi người cũng chỉ đổ tội lên đầu Bưu Mặt Chó. Nhưng hắn thực sự không muốn vì hắn mà thứ độc phẩm chết người này tràn lan ra, gieo hại cho hương thân phụ lão.
– Ôi, thời buổi này, muốn làm người tốt phải trả cái giá gì!
Trần Thái Trung thở dài nhìn đống ma túy, nghiến răng nói: "Mẹ kiếp! Ta sẽ đặt thần thức lên chúng, xem kẻ khốn kiếp nào dám chú ý tới chúng?"
Làm xong tất cả những việc này, hắn vẫy tay, thu toàn bộ ma túy vào nhẫn Tu Di, sau đó mang theo Bưu Mặt Chó biến mất trong bóng đêm mịt mù.
Đoàn khảo sát thu hút vốn đầu tư của thành phố Phượng Hoàng bắt đầu khởi hành ngày 29 tháng 11 dương lịch. Cùng ngày này, trong một khu phố nhỏ của thành phố Phượng Hoàng, tại nhà của cán bộ lão thành về hưu Quan Chí Bằng đã xảy ra án mạng.
Quan Chí Bằng và con trai Quan Vĩ bị kẻ xấu đột nhập sát hại. Tuy nhiên, năm nay Quan Vĩ mới hơn ba mươi tuổi, tuy rằng đầu óc không được linh hoạt cho lắm nhưng y cũng đã liều chết chống lại kẻ đột nhập, và tên đó cũng đã bị bỏ mạng tại chỗ.
Còn về vợ của người họ Quan, có lẽ là do quá kích động nên đã phát điên. Dù sao thì cũng đã ngoài sáu mươi tuổi rồi, có phát điên chút cũng không có gì đáng ngại. Điều này còn dẫn đến một loạt những bệnh tật khác. Đương nhiên, việc này cũng không cần nói nhiều.
Sau đó, phía cảnh sát nhận ra kẻ xấu đột nhập kia là một nhân vật khét tiếng – Kiều Bưu. Căn cứ vào tình hình hỗn loạn trong phòng, có lẽ là khi gã đột nhập ăn trộm trong đêm đã bị phát hiện, do vậy mới phát sinh cục diện tàn khốc này.
Còn nói về việc nhà họ Quan mất đồ gì thì đó là điều mọi người không được biết. Theo lý mà nói thì không mất mát gì, nhưng Trần Thái Trung trên máy bay lại biết rất rõ, bản thân hắn đã lấy khoảng một trăm nghìn tiền mặt từ nhà họ Quan.
Chút thu hoạch này khiến hắn vô cùng bực mình. Đồ ngốc này, sao ông không biết để tiền mặt ở nhà nhiều hơn chút? Sổ tiết kiệm tính ra cũng phải có khoảng hơn ba triệu, thật tiếc quá… Lấy ra lại quá phiền toái.
Bản chuyển ngữ này, độc quyền tại truyen.free, xin trân trọng gửi đến quý độc giả.