(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 322
Anh không tin ư? Dám đánh cược không?
Trần Thái Trung khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin:
– Nếu tôi thua, anh muốn yêu cầu gì cũng được. Nếu tôi thắng, mong anh cấp cho thành phố Phượng Hoàng chúng tôi hai dự án đầu tư tại Pháp là ổn.
Tạ Hướng Nam cũng theo xe đến, nhưng tài ăn nói kém xa Vương Ngọc Đình cả ngàn dặm, lại thêm ít lời, cứ đứng im lìm ở đó. Vừa nghe Trần Thái Trung nói vậy, quả thực không thể kìm lòng.
– Thái Trung, chúng ta nên về thôi. Anh đừng trăn trở thêm nữa được không? Bí thư Khưu đã tiếp xúc với nhiều doanh nghiệp lớn, nhưng họ đại diện cho toàn Trung Quốc chúng ta cơ mà.
Lời của Tạ Hướng Nam đã quá rõ ràng: Thành phố Phượng Hoàng dù so với cả Trung Quốc, cũng chỉ là một phần nhỏ. Phượng Hoàng muốn phát triển, các địa phương khác cũng vậy, anh đừng làm khó Bí thư Khưu thêm nữa.
Vương Ngọc Đình ngắt lời:
– Thái Trung, anh nói vậy thật quá đáng….
– Hai vị nói có lý.
Bí thư Khưu gật đầu nhìn Trần Thái Trung, rồi nhíu mày trầm ngâm:
– Phòng tham mưu kinh tế của chúng tôi gầy dựng quan hệ với các công ty lớn của họ cũng trầy trật lắm. Anh tưởng chúng tôi dễ dàng lắm sao? Tôi nói này Trưởng phòng Trần, anh đừng giúp chúng tôi đắc tội người khác thêm nữa được không?
– Bí thư Khưu, tôi không có ý này.
Vương Ngọc Đình vội lắc đầu đáp:
– Ý tôi là, anh ấy cứ mãi lo nghĩ cho thành phố Phượng Hoàng, dẫn dự án về Tố Ba cũng được mà.
Trời ơi, thành phố Phượng Hoàng rốt cuộc đã cử người thế nào đến đây vậy? Bí thư Khưu tự vỗ mạnh vào đầu một cái.
Vốn dĩ, anh ta đến sở cảnh sát để đón người về, trong lòng còn thấy rất hả hê, nên sau khi đón nhận người, thậm chí không phí lời với cảnh sát, bởi tự biết mình chiếm lý.
Song, Bí thư Khưu ít nhiều cũng bực tức gã Trần Thái Trung này. Anh làm vậy không chỉ gây rắc rối cho chúng tôi, mà còn ít nhiều ảnh hưởng đến hình tượng chính phủ. Anh ta đã nghĩ sẵn rằng khi gặp gã này, nhất định phải giáo huấn hắn một trận ra trò.
Hơn nữa, từ lúc đón Trần mỗ này ra, tên này chẳng hề có dấu hiệu hối cải, ngược lại còn nói bốc nói phét. Như vậy có giống cán bộ nhà nước không? Quả thực chẳng khác nào một tên lưu manh chốn giang hồ.
Giờ thì càng hay, cô Vương Ngọc Đình kia đường đường là nhân viên của chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nói chuyện vốn khá lưu loát và đáng tin cậy, ai ngờ vừa thấy gã này cũng trở nên ba hoa — không nghĩ đến sự khó khăn khi hạ gục một cảnh sát Paris mà chỉ chằm chằm nghĩ đến việc kéo dự án về Tố Ba?
– Hừ, các anh động đến Dreanor kia, hắn là nhân vật số một của Đảng xã hội cánh tả Pháp đấy.
Bí thư Khưu thở dài một tiếng.
– Nếu không phải do hắn bẽ mặt đến mức phải cố mà che đậy việc này, anh tưởng việc bảo lãnh anh ra dễ dàng lắm sao?
– Người như thế mà cũng có thể đứng đầu sao? Paris quả là hết nhân tài rồi.
Vương Ngọc Đình có ấn tượng cực tệ về Dreanor, không ngờ gã dám nói xằng bậy rằng ba người họ là phần tử khủng bố.
– Nếu một du khách Trung Quốc khác gặp phải sự miệt thị này, e rằng không đánh chết cũng phải lột da mới hả dạ…
Bởi thế, hành động của Trần Thái Trung khi ấy là hoàn toàn chính xác! Bí thư Khưu thầm nhủ trong bụng, song ngoài mặt lại cười méo xệch.
– Thôi, hay là chúng ta bàn về tên cảnh sát kia đi...
Đề tài này xem ra có vẻ dễ chịu hơn một chút.
– Tôi không giúp anh châm chọc kẻ khác, nhưng vẫn có thể khiến hắn mất chức.
Trần Thái Trung khẽ thở dài.
– Chẳng lẽ anh cho rằng tôi là loại người làm việc không biết suy nghĩ sao?
Anh hành xử như thế mà gọi là có suy nghĩ đó sao? Bí thư Khưu cực kỳ hoài nghi nhưng không muốn nói thêm lời châm chọc nào nữa, để tránh khiến gã này hiểu lầm, bèn trịnh trọng nói:
– Chuyện này đến đây là kết thúc, anh không được dây dưa thêm nữa.
Tuy nói vậy song trong lòng anh ta lại thấy rất khó hiểu: Tên này sao có thể tự tin rằng sẽ xử lý được kẻ khác? Đã vậy, đồng nghiệp của hắn cũng có vẻ đã quen với những lời kỳ lạ ấy, lẽ nào… đằng sau hắn có hậu thuẫn?
Đương nhiên, Trần Thái Trung có cách trị tên cảnh sát ấy, chẳng hạn giấu thuốc phiện lên xe gã, rồi tạo ra một vụ tai nạn giao thông ngay giữa chốn đông người, để lộ thuốc phiện. Đến lúc đó, tên cảnh sát ấy không bị đuổi cổ mới là lạ.
Nhưng Bí thư Khưu đã lên tiếng thì hắn cũng không thể giở thêm chiêu trò gì nữa, đành thầm nghiến chặt răng nói:
– Thôi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta sẽ đi mua sắm.
Mua sắm? Nói vậy nhưng tên họ Trần trong lòng đã không vui, bảo hắn chịu bỏ tiền để mua sắm mới là lạ.
– Còn tìm nơi nào nữa? Hãy trú lại đại sứ quán đi, tôi sẽ phối hợp với các anh một chút.
Bí thư Khưu thật sự không muốn thả những người này ra ngoài nữa.
– Nếu thật sự không được nữa thì cứ ở khách sạn gần đại sứ quán ấy. Đắt thì đắt một chút, nhưng tiện cho việc quan sát các anh.
Có lẽ cảnh sát Paris không hẹp hòi đến thế, nhưng anh ta không dám đảm bảo có kẻ nào đó tìm đến ba vị này để báo thù hay không. Đang ở nước ngoài tốt nhất nên cẩn thận, ai bảo mấy người lại được lợi một phen?
Đáng tiếc thay, hiện tại người trong sứ quán không ít, sắp đến Noel, số người đến mua sắm tại Paris cũng không ít. Bí thư Khưu phải hỗ trợ hồi lâu, cuối cùng đành sắp xếp ba vị này vào.
Cần nói rõ rằng, vị trí đại sứ quán nằm trên đại lộ George, đây chính là đoạn đường vàng của Paris.
Dĩ nhiên, dù nói thế nào, ba người Trần Thái Trung không thể ở tại những khách sạn sang trọng đẳng cấp “Bốn mùa” hay “Hoàng tử Gallay”. Chỉ có điều, khách sạn khác tuy có rẻ hơn một chút, nhưng cũng đủ khiến bất kỳ du khách bình thường nào khác phải hoảng hồn bỏ chạy.
Vấn đề quan trọng không nằm ở đó, mà là đại lộ George… Con đường này giao nhau với Champs Elysees, vốn là đại lộ có lưu lượng người qua lại đông nhất cả nước Pháp, và là con đường có giá thuê đắt đỏ nhất.
Quả đúng vậy, cả đại lộ đều là những cửa hiệu hàng xa xỉ.
Trần Thái Trung đang thầm oán giận, bỗng được vào ngay đại lộ George này. Đối với các thương gia ở Champs Elysees thì đây quả là một cơn ác mộng, nhất là khi tên họ Trần đang mang trên tay chiếc nhẫn Tu Di ngọc bích với sức lưu trữ đáng sợ.
Sáng ngày hôm sau, Tạ Hướng Nam, người cùng phòng với Trần Thái Trung, là người đầu tiên phát hiện điều bất ổn.
– Thái Trung, tay anh vốn chỉ đeo một chiếc nhẫn ngọc thôi mà? Giờ đây… sao lại biến thành ba chiếc thế kia?
Vì hôm qua đã thu hoạch quá nhiều, vậy hôm nay cứ bắt đầu dùng thôi. Trần Thái Trung cười cười, dĩ nhiên hắn sẽ biết cách giải thích.
– Ừ, là như vầy, tôi vốn có đến ba chiếc nhẫn…
– Ở trong nước, chúng ta làm lãnh đạo phải khiêm tốn, không thể đeo hết tất cả được. Nhưng lát nữa đi dạo phố, nhỡ đâu có kẻ mắt chó coi thường người khác thì sao? Chúng ta… cần bao bọc vẻ ngoài một chút đúng không? Đây là diện mạo quốc gia mà.
– Ồ, thảo nào Khúc Dương còn nhiều nơi nghèo khó đến thế, vậy mà văn phòng Quận ủy cũng phải xây dựng khang trang xa hoa. Hóa ra là để đại diện bộ mặt chính phủ.
Tạ Hướng Nam khờ khạo gật đầu.
– Xem ra vỏ bọc này… không thể qua loa được.
– Sao tôi cứ cảm thấy anh nói chuyện kỳ lạ quá vậy?
Trần Thái Trung nhíu mày, nhướng mắt hỏi lại:
– Nhẫn này là tôi tự dùng tiền túi mình mua, còn tòa nhà quận ủy của các anh là do các lãnh đạo tự chi tiền túi để xây đấy à?
Tạ Hướng Nam cười ngượng nghịu, không nói lời nào, khẽ nhún vai bước vào phòng vệ sinh, bỏ lại Trần Thái Trung bên ngoài nói vọng theo:
– Được đó lão Tạ, không ngờ anh cũng học được cách nhún vai rồi đấy?
Đúng vậy, hắn rất vui bởi vừa càn quét gần hết các cửa hiệu xa hoa ở Champs Elysees và Montagne. Đáng lẽ hắn còn muốn ghé thêm đại lộ Saint Honore, song do thời gian không còn kịp nữa.
Hai người vừa định gọi Vương Ngọc Đình đi ăn sáng, không ngờ cô đã hớt hải chạy đến.
– Chuyện lớn, chuyện lớn rồi đây! Champs Elysees tối qua bị cướp, tất cả cửa hiệu đều trống hoác!
Tạ Hướng Nam vẫn như cũ không phản ứng, song Trần Thái Trung thì ngạc nhiên thốt lên:
– Không phải chứ? Bọn nào ghê gớm đến vậy? Đã bắt được chúng chưa?
– Tôi đâu quan tâm họ đã bắt được chúng chưa?
Trải qua sự việc hôm qua, thiện cảm của Vương Ngọc Đình dành cho Paris đã sụt giảm mạnh. Cô cứ ngỡ người dân thế giới đều hoan nghênh người Trung Quốc, hóa ra lại chẳng phải vậy.
– Lúc nãy tôi gặp cảnh sát đứng dưới lầu nên mới hỏi được đấy…
Song, cô vẫn chau mày tiếc nuối nói:
– Thật xúi quẩy, tôi còn định đi đó dạo phố rồi sắm sửa nữa chứ.
– Đi Saint Honore cũng được mà.
Trần Thái Trung không ra tay ở khu ấy nên nghiễm nhiên đề xuất ý kiến này.
– Hàng hiệu ở đó cũng không ít đâu.
Hắn còn ra vẻ biết tiếng Pháp, xem hiểu bản đồ Paris, ắt hẳn Vương Ngọc Đình chưa từng nghe qua cái tên khó đọc đến thế.
Không ngờ, Vương Ngọc Đình vừa nghe đã bĩu môi đáp:
– Tôi biết Saint Honore, nhưng hàng hiệu thì ai mua được là bao? Tôi chỉ muốn đi xem thôi. Đến Paris mà không đi Champs Elysees thì tiếc quá còn gì?
Phụ nữ, quả nhiên là khó hiểu! Trần Thái Trung nhìn Tạ Hướng Nam, hai người không hẹn mà cùng lắc đầu. Đúng vậy, nam giới không tài nào hiểu được tại sao phụ nữ lại si mê những thứ này đến thế.
Khi ba người ra ngoài, có cảnh sát tiến hành thẩm vấn sơ qua. Song, do nơi này rất gần sứ quán, hơn nữa họ lại có hộ chiếu công vụ nên không ai có thể làm khó dễ họ được.
Trên đại lộ Champs Elysees, mọi người đều cảm nhận được không khí đầy căng thẳng và bất an.
Đặc biệt là, rất nhiều du khách nước ngoài vì muốn vui chơi lễ Noel nên đến khu này mua sắm. Song, hầu hết bên ngoài các cửa hiệu đều có cảnh sát đang thẩm vấn, có nơi còn đóng chặt cửa —— để bảo vệ hiện trường, các cảnh sát cực kỳ bận rộn.
Ngẫu nhiên có một cửa hiệu nhỏ không bị “đạo tặc” ghé thăm cũng phối hợp cảnh sát điều tra —— Tại sao kẻ trộm không ghé thăm nơi của anh, phải chăng… có nội tình gì đây?
Mọi quyền lợi liên quan đến bản chuyển ngữ này đều thuộc về truyen.free.