(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 354
Mông Hiểu Diễm lắc đầu từ chối. Cô sẽ không lôi kéo cả phụ huynh vào đâu. Cô và Nhâm Kiều đâu thiếu tiền, cớ gì phải làm chuyện này chứ?
Thấy Nhâm Kiều bĩu môi, lòng cô lại có chút không nỡ. Quan hệ giữa hai người rất tốt, huống hồ, trong mối quan hệ này, Mông Hiểu Diễm đóng vai trò “phu quân”, v���y mà còn phải sẻ chia trượng phu với người kia.
– Nếu không để mình làm cấp dưới cho là được rồi, tuy nhiên... đừng hi vọng mình đi nghe giảng.
– Quả nhiên vẫn là ông xã thương em nhất.
Nhâm Kiều nhất thời cười nói vui vẻ, đưa môi ra rồi hôn lên má Mông Hiểu Diễm một cái.
– Ha ha, chị yên tâm, em không kiếm tiền của chị đâu.
Thấy cảnh đó, Trần Thái Trung cũng không khỏi nổi lòng tham, liền đưa sát mặt lại.
– Được rồi, em hôn anh một cái, anh cũng làm cấp dưới của em. Tuy nhiên... cũng đừng hi vọng anh đi nghe giảng.
– Ha, hai nụ hôn cho hai ông xã tốt.
Cô giáo Nhâm càng thêm vui vẻ. Cô duỗi tay ra và ôm chặt vai hai người, đầu nghiêng một bên, môi kề môi với Trần Thái Trung rồi bắt đầu hôn.
Lần hôn này kéo dài đến hơn một phút, đến khi Mông Hiểu Diễm lòng cũng không khỏi khao khát, mới đưa tay kéo hai người ra.
– Hai người ăn cơm đi có được không? Tối nay còn nhiều thời gian lắm.
Nói xong câu đó, trong mắt cô giáo Mông cũng hiện lên một ham muốn cháy bỏng.
Trước khi Trần Thái Trung ra nước ngoài, có mấy hôm không được gặp Nhâm Kiều. Sau khi về nước được hai ngày, cũng không gặp được nàng. Lúc này được hôn như vậy, nhất thời hắn có chút không kiềm chế được.
Tuy nhiên, những lời nên nói, hắn vẫn muốn nói rõ mọi chuyện.
– Nhâm Kiều này, ngoài Ruby còn có Ngọc Bích, Phỉ Thúy, Kim Cương nữa. Chẳng lẽ em còn muốn thăng cấp lên Ngọc Bích sao?
– Không thăng nữa.
Nhâm Kiều chần chừ một chút, vẫn kiên quyết lắc đầu. Nàng cười khổ một tiếng.
– Theo trực hệ, từ cấp Bạc thăng lên được cấp Vàng, em đã mất rất nhiều công sức. Có lẽ cấp Ruby là cấp cao nhất rồi, cấp Ngọc Bích... em vẫn chưa nghĩ đến.
Đương nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng sự tiếc nuối ẩn chứa trong lời nói của nàng, ai cũng có thể nghe ra được.
Cũng may, việc bán hàng đa cấp từ cuối năm 97 đến đầu năm 98 vẫn chưa phát triển đến bước tồi tệ sau này. Nếu như Nhâm Kiều lên được cấp Ruby, thì có thể dư dả rồi. Làm được nhiều, nàng cũng cảm thấy việc đi xin người khác có chút ngại ngùng. Là người làm nghề giáo viên, quả thực rất ít khi nàng đi cầu xin người khác. Có chuyện gì thường tìm phụ huynh học sinh rồi giải quyết.
Đặc biệt có những lúc, có vài người đàn ông còn đưa ra một vài yêu cầu không nên có. "Cô phải theo tôi đến đó, tôi mới suy nghĩ làm cấp dưới của cô. Mua hai phần đều không có vấn đề gì" — rất nhiều người đều có tình cảm đặc biệt với “cô gái trang bìa”.
Quả thực khiến cho người ta buồn nôn! Đối với những yêu cầu này, đương nhiên nàng không thể đáp ứng. Dù sao đi nữa, nàng biết Trần Thái Trung để ý chuyện này. Trong những tình huống thông thường, nàng đều uy hiếp đối phương không thương tiếc.
– Bạn trai tôi là Trưởng phòng của Cục cảnh sát thành phố, có giỏi thì nhắc lại câu anh vừa nói xem!
Chỉ trong vỏn vẹn vài tháng, Nhâm Kiều có thể leo lên được cấp Ruby, đã là một thành tích rất đ��ng nể. Hầu như mọi người đều khuyên nàng tiếp tục làm. Tuy nhiên, nàng phát hiện ra nếu như muốn thăng cấp lên Ngọc Bích, bản thân buộc phải lựa chọn giữa công việc bán hàng đa cấp và nghề giáo.
Chỉ cần là người có đầu óc bình thường, đương nhiên sẽ biết được bên nào nặng, bên nào nhẹ. Vì thế, nàng đành phải đầy tiếc nuối từ bỏ dự định làm tiếp.
Mông Hiểu Diễm nghe nàng nói như vậy, gật đầu với vẻ mặt tươi cười, rồi tiện tay véo một bên má của nàng.
– Ha, anh sớm đã nói với em đừng có làm rồi còn gì. Bây giờ cuối cùng cũng chịu quay đầu rồi sao?
– Ừ, tuy nhiên, nếu như hai người giúp tôi phát triển tuyến dưới, sẽ rất nhanh thôi.
Nhâm Kiều có chút chưa từ bỏ ý định. Nàng nhìn Trần Thái Trung.
– Đặc biệt là Thái Trung, nếu như anh có thể giúp em...
– Em tỉnh táo lại đi, anh không chơi cái này.
Trần Thái Trung mới không muốn chơi cái này. Trong đầu hắn chỉ toàn là kế hoạch “ba người” sắp được triển khai tối nay.
– Cô giáo Nhâm, hôm nay em có đi hay không?
– Đương nhiên không đi rồi.
Nhâm Kiều liếc hắn một cái, tiện tay cầm chai rượu, rót đầy ba ly, rồi mãn nguyện ngồi xuống.
– Vẫn là Mông Hiểu Diễm đây ấm áp hơn. Ha ha, ừ, cảm giác tốt hơn nhiều rồi... Nào, cụng ly!
Mông Hiểu Diễm khẽ cười, cũng nhấc ly rượu lên. Cô và Nhâm Kiều quen biết đã lâu, tất nhiên là có thể dễ dàng đoán được tâm trạng lúc này của cô giáo Nhâm.
– Ha, không đi cũng được. Tuy nhiên, đừng hi vọng rằng cuối cùng Thái Trung sẽ cho em. Gần đây anh... ừ, cần phải điều trị rồi.
– Hiểu Diễm, anh đừng quá đáng thế chứ.
Nhâm Kiều tỏ ra lo lắng.
– Ông xã của em chiếm dụng nhiều thời gian như vậy, em còn chưa nói câu nào. Hiện giờ sắc mặt em cũng không tốt chút nào, sao anh lại như vậy chứ?
Quả là nực cười! Nàng sử dụng rất thuận tiện. Trần Thái Trung nghe thấy những lời này. Nhưng đúng là có giận một chút, vừa nhắc đến bán hàng đa cấp là đã biến mất tăm. Giờ cần đến tôi thì lại vội vã quay về “trang điểm” ư? Nàng đã trưng cầu ý kiến của tôi chưa?
Hắn uể oải nâng ly rượu, uống cạn một hơi ly rượu nho.
– Cô gi��o Nhâm, sau khi ăn cơm xong, anh phải đi rồi. Em và chồng em cứ nói chuyện đi nhé, đừng có tính cả anh vào.
Hai người phụ nữ đang cười đùa vui vẻ lập tức im bặt.
Phải mất một lúc sau, Mông Hiểu Diễm mới thấp giọng hỏi:
– Thái Trung, anh thì sao?
– Anh có vui đùa hay không, điều đó không quan trọng, quan trọng là cô giáo Nhâm đang đùa giỡn kia kìa.
Sự tức giận trong lòng Trần Thái Trung nhất thời bộc lộ ra ngoài.
– Hiểu Diễm, dựa vào lương tâm của em mà nói, đã bao lâu cô giáo Nhâm không ở cùng chúng ta rồi. Vừa quay về đã giành với em rồi. Mục đích này quá rõ ràng rồi còn gì?
Mông Hiểu Diễm nhất thời không nói gì. Nhâm Kiều suy nghĩ một lúc, cũng dần nhận ra vấn đề. Bản thân nàng còn chưa có danh phận gì, đã toan tính đòi lấy lợi ích từ đối phương. Hiển nhiên, hành động đó quả là có chút liều lĩnh.
Bất luận nói như thế nào, hắn cứ tức giận như vậy, nhất thời khiến cả hai cảm thấy có chút căng thẳng. Tuy Mông Hiểu Diễm rất tán thành quan điểm của hắn, nhưng đồng thời, phong thái hống hách của hắn cũng khiến cho hai ng��ời phụ nữ phản ứng lại một sự thực: người đàn ông này chỉ có thể dùng mềm mỏng để đối phó, chứ không thể dùng cứng rắn.
Sự thật này đã được xác minh đầy đủ trong buổi tối đó. Dù Nhâm Kiều phải chịu đựng sự "nhức nhối" từ Trần Thái Trung, nhưng do tối nay nàng lại rất tích cực chiều theo ý hắn, ngược lại khiến cho Trần Thái Trung trong tổng số ba lần "phát tiết", hai lần đều là dành cho thân thể nàng.
Mông Hiểu Diễm mặc kệ, nàng đã quá mệt mỏi, sáng sớm không thể nào "gây khó dễ" cho Trần Thái Trung thêm lần nữa. Nhâm Kiều đang chìm sâu vào giấc ngủ, đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ vui sướng đến tột cùng của cô giáo Mông, mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy, tự nhiên nàng muốn tranh giành. Miệng nàng thốt ra những tiếng không rõ ràng.
– Ông xã, anh ăn vụng. Quá... quá đáng thật.
Vừa nói, nàng vừa đưa tay sờ vào cái vật thể chẳng còn trơn tru ấy nhét vào trong cơ thể mình.
– Mềm rồi...
Trần Thái Trung khẽ nói thầm một câu, nhưng lại chẳng đề phòng việc cô giáo Nhâm dùng hai tay ôm chặt lấy hắn.
– Ừ, mềm thì mềm, không được phép bỏ ra, phải ôm lấy tôi ngủ...
Thế này thì làm sao mà ngủ được đây?
May mà, thể chất của người tu hành khác xa phàm nhân, trải qua một đêm “hoan ái” đầy tình cảm mãnh liệt, Trần Thái Trung không ngờ không cảm thấy khó chịu, vừa sáng sớm đã xuất hiện ở văn phòng với tinh thần phấn chấn.
Vừa bước vào văn phòng, Dư Phượng Hà đã đến tìm hắn:
– Trưởng phòng Trần, giấy vay tiền tôi đã viết xong, mời anh ký tên?
Việc vay tiền và ký tên của Phòng thu hút đầu tư chỉ cần ba chữ ký, quy trình đã được đơn giản hóa đi rất nhiều. Lãnh đạo cơ quan chủ quản ký tên, chủ nhiệm Lý của Phòng Tổng hợp ký tên, và Tần Liên Thành ký tên. Tuy nhiên, Trần Thái Trung quyết định, đơn giản hóa chỉ còn một chữ ký — ta đây đã có tài chính xoay vòng rồi, còn phải ký nhiều chữ như vậy để làm gì?
– Tôi không ký, cô giao cho Phó Trưởng phòng Tạ đi.
Trần Thái Trung đứng dậy, đi ra bên ngoài:
– Anh Tạ, sau này việc mượn tiền cho công việc trong phòng sẽ giao cho anh lo liệu, chi trả cũng do anh phụ trách.
– Mượn tiền đến tìm tôi.
Cho dù Tạ Hướng Nam có chất phác thế nào, cũng không thể dễ dàng chấp nhận như vậy. Anh ta lập tức vội đứng dậy:
– Trưởng phòng Trần, tôi lấy đâu ra tiền chứ?
– Chỉ cần anh ghi chép lại đầy đủ là được rồi.
Trần Thái Trung đưa cho hắn giấy tờ trong tay mình.
– Đây là giấy tờ của Tiểu Dư đây. Đi nào anh Tạ... cùng tôi đến Phòng Tài vụ để mượn tiền.
Đến Phòng Tài vụ, sự sắp xếp của Tần Liên Thành đã được chuẩn bị đâu vào đấy, những giấy tờ có liên quan cũng đã làm xong. Chủ nhiệm Tần cũng đã đến rồi, vừa có được chữ ký của người lãnh đạo cấp cao nhất, khoản vay dài hạn 300 ng��n coi như đã được phê duyệt.
Nhìn thấy Tần Liên Thành, Trần Thái Trung mới nhớ ra, kinh nghiệm tiên tiến của bản thân vẫn chưa được tổng kết lại. Suýt nữa thì phải đi chào hỏi Tạ Hướng Nam một tiếng.
– Anh Tạ giải quyết xong chuyện tiền nong, nhớ đi mua tủ bảo hiểm nữa. Tôi đi gặp Chủ nhiệm Tần để báo cáo chút chuyện.
Tạ Hướng Nam gật đầu rồi đi, Tần Liên Thành nhìn hai người, cảm thấy rất hứng thú.
– Ha ha, Tiểu Trần, sau này anh muốn Tiểu Tạ quản lý à? Sao bản thân anh lại không tự mình quản lý? Thói quen này không được hay cho lắm.
Ý của ông ta là, tốt nhất không nên giao quyền quản lý tài chính cho người ngoài. Giới quan trường rất hỗn loạn, trong tay mà không có quyền quản lý tài chính, thì phải phụ thuộc vào người khác.
– Tôi tin tưởng Phó Trưởng phòng Tạ. Hơn nữa, cuối cùng vẫn phải đưa cho Chủ nhiệm Tần kiểm tra mà?
Trần Thái Trung cười một tiếng, nhưng thật ra không để ý.
– Việc quản lý tiền bạc làm lỡ rất nhiều thời gian. Thà rằng dùng thời gian đó để nghĩ cách kéo về hai đơn hàng.
– Hai người phối hợp với nhau thật là mạnh càng thêm mạnh. Lúc Tiểu Tạ đến, tôi cũng không ngờ quan hệ của hai người lại tốt như vậy.
Trong lúc nhất thời, Tần Liên Thành hơi cảm thán:
– Một tập thể đoàn kết hòa hợp như vậy, muốn không có thành tích cũng khó... Ừ, anh tìm tôi có chuyện gì?
– Chính là chuyện tổng kết công tác khảo sát thu hút đầu tư giai đoạn trước.
Trần Thái Trung gãi đầu, nhất thời cảm thấy, có chút gì đó khó nói, hắn không thể nói ra chuyện Lưu Mẫn muốn hắn phải viết thứ này trước thời hạn quy định. Nếu không thì, chẳng phải là xem thường vị trí hiện tại của mình sao?
Vượt mặt lãnh đạo, liên lạc thẳng với cấp trên của lãnh đạo. Đây là điều tối kỵ trong giới quan trường. Giờ phút này, thậm chí hắn còn có chút hối hận. Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, tôi lo lắng như vậy để làm gì chứ?
Để thưởng thức trọn vẹn bản dịch này, vui lòng truy cập truyen.free, nơi giá trị được tôn vinh.