(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 39
Như thế nào mới có thể học được?
Thiếu phụ không buông Trần Thái Trung, kéo hắn lại. Trong mắt nàng dâng lên vẻ cuồng nhiệt: – Ngươi cứ nói điều kiện xem sao. Ngươi không nói, làm sao biết ta không học được?
Ôi, Trần Thái Trung vừa bực mình vừa buồn cười. Công phu tiên gia há dễ người phàm học được? Chẳng qua, thấy nàng cố chấp như vậy, hắn cũng có chút thiện cảm.
Nhớ lại năm xưa, bản thân hắn chẳng phải cũng nhờ sự cố chấp mà lập nên kỳ tích đó sao?
– Trừ phi....
Trừ phi cô tu luyện. Nói đến nửa câu, hắn vội ngậm miệng lại. Chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ. Cuối cùng, hắn lắc đầu: – Không thể nào. Cô chỉ là nhất thời nổi hứng, hà cớ gì phải cố chấp?
– Ngươi muốn gì, cứ nói thẳng. Đừng ngại ngần.
Thiếu phụ không lùi bước, vẻ si mê trong mắt nàng không giảm mà còn tăng thêm. – Muốn tiền bạc hay quyền thế? Muốn nhà cửa ư? Cứ việc mở miệng. Tại Phượng Hoàng thành này, những chuyện ta không làm được... thật sự chẳng có bao nhiêu!
Khẩu âm của mình vẫn còn đậm chất Phượng Hoàng thành! Trần Thái Trung uốn lưỡi. Giờ thì hay rồi, người ta đã nhận ra, muốn giả làm người phương xa cũng không xong. Quả nhiên, việc học tiếng phổ thông cho thật tốt vô cùng quan trọng.
Nhìn hắn há hốc cứng lưỡi, Phan lão bản cũng sốt ruột. Lão thật sự hận không thể khiến Trần Thái Trung lập tức quấn lấy Đường tỷ. Nếu có thể khiến nàng vui vẻ, lão còn có thể nhân họa đắc phúc. Dù thế nào, lão cũng phải khuyên vài câu. – Tiểu tử, Đường tỷ đã cất lời, sao ngươi còn ngốc nghếch vậy? Sao không mau nhận lời đi!
Lão nói ta ngốc ư? Trần Thái Trung lúc này thấy choáng váng. Kẻ nào dám dùng lời lẽ như vậy với tiên nhân mà còn sống sót, xưa nay nào có mấy người? Hắn khẽ cười, nói: – Được, vậy ta muốn quyền thế. Ngươi hãy cho ta làm Thị trưởng Phượng Hoàng thành, ta sẽ dạy ngươi cách giám định ngọc!
– Làm Thị trưởng Phượng Hoàng thành ư?
Đường tỷ trợn tròn mắt, theo tiềm thức lặp lại một lần, sau đó kinh ngạc nhìn hắn hỏi: – Ngươi nói thật hay nói đùa vậy? – Ta nói thật đấy. Trần Thái Trung gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: – Đường đường là một nam nhi như ta, há đâu phải loại chỉ biết nói suông.
Thiếu phụ nhất thời cảnh giác, quay đầu nhìn Tiểu Phan, trong mắt đầy nghi hoặc: – Tiểu Phan, hai ngươi... có phải đã bàn bạc trước rồi không? – Trời đất chứng giám, Đường tỷ, ta thật sự không hề quen biết hắn!
Tiểu Phan lập tức giơ hai tay lên trời thề thốt, vẻ mặt tràn đầy kinh hoàng. – Hơn nữa ta cũng biết lai lịch của cô...
Hắn chỉ biết có một lần, Đường tỷ mua một khối đá khá lớn, sau đó gọi một cú điện thoại. Lập tức, một đoàn xe mang huy hiệu Thị ủy cùng cảnh sát vũ trang liền tới vận chuyển khối đá đi.
– Yêu cầu này ta không làm được.
Vẻ si mê trong mắt Đường tỷ cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là vẻ khôn khéo, thâm thúy: – Ngươi chẳng phải nói ta tuyệt đối không học được sao? Giờ sao lại nói nếu cho ngươi làm Thị trưởng thì có thể có biện pháp dạy ta? – Biện pháp thì chắc chắn có, nhưng ta e rằng không thể thực hiện được.
Trần Thái Trung úp mở nói, sau đó rung rung cái túi nilon màu đen trên tay hắn. – Mà cô có biết thứ này rất nặng không? Không còn chuyện gì nữa chứ?
– Hóa ra ngươi cũng chỉ là một kẻ phàm tục.
Trên mặt Đường tỷ lộ ra vẻ tươi cười. Đó là nụ cười tự giễu. Sau đó nàng thở dài một tiếng, chớp chớp mi mắt: – Ôi, ta còn tưởng mình đã gặp được một cao nhân chứ.
Trên thế gian này, e rằng chỉ có mỗi ta là chẳng phải người phàm tục. Trong lòng Trần Thái Trung thầm hừ lạnh. Cô thì không phàm tục chắc? Nếu cô không phải kẻ phàm tục, đã sớm học được cách giám định ngọc rồi! – Đúng, đúng, ta phàm tục. Cô không còn việc gì nữa phải không?
Trong mắt thiếu phụ dâng lên vẻ lạnh nhạt sâu sắc, không nói thêm một lời nào mà nhìn hắn rời đi.
Đường tỷ, tiểu tử này không phải nhân vật tầm thường đâu.
Tiểu Phan lúc này mới cất lời. Đương nhiên, mục đích chính của hắn là đánh lạc hướng sự oán giận của nàng đối với mình.
– Cô có chú ý tới đao pháp khi hắn phá đá không? Nếu ta không nhìn lầm thì...
Người phụ nữ này, hình như có chút lai lịch.
Trần Thái Trung vừa đi vừa suy nghĩ. Chẳng qua, dạy nàng nhận ngọc đúng là một chuyện phiền toái. Đưa Tiên linh khí vào cơ thể nàng thì nàng cũng chẳng giữ được.
Thể chất người bình thường căn bản không thể giữ được Tiên linh khí, tựa như dùng giỏ trúc tát nước vậy. Trừ phi được cải tạo, giống như Nhâm Kiều, đó chính là do hắn vô tình cải tạo một chút, nàng mới có thể hưởng thụ được sự dễ chịu do Tiên linh khí mang lại.
Vừa nghĩ tới Nhâm Kiều, Nhâm Kiều liền lập tức xuất hiện. Trần Thái Trung vừa tới cửa nhà, Nhâm Kiều đã từ một bên nhào tới ôm chầm lấy hắn. – Thái Trung, sao anh trở về mà không nói cho em biết?
Trần Thái Trung giơ giơ túi nilon trong tay: – Đi ra ngoài mua đồ. À, còn phải chế Nhẫn Tu Di cho em. Được rồi, tên hiệu trưởng sắc quỷ chỗ em còn tới làm phiền bọn em không? – Hắn có gan đó ư?
Nhâm Kiều đầu tiên trợn trừng mắt, tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ và khinh thường, sau đó đôi mắt nàng lại lập tức lộ vẻ quyến rũ, cười tươi như hoa, lộ ra đôi núm đồng tiền: – Được rồi, anh sao không hỏi em vì sao lại biết anh đã về? – Không biết. Dù sao thì anh cũng biết em tìm anh thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Trần Thái Trung nhớ lại lần trước Nhâm Kiều giả vờ tác hợp hắn với một mỹ nữ nàng quen biết, cuối cùng lại gặp phải Mông Hiểu Diễm, trong lòng lại thấy buồn bực. – Anh thật là! Em còn chẳng thèm trách anh chuyện trở về mà không cho em biết đấy!
Nhâm Kiều lườm Trần Thái Trung, hung hăng véo hắn. – Anh lại dám giở quẻ với em ư.
Cô đã là gì của ta đâu mà ta phải nói cho cô? Trần Thái Trung hơi buồn bực. Chuyện trước kia chỉ là trao đổi, trao đổi mà thôi. Dính vào cô rồi thì làm sao ta tu tiên đây?
Chẳng qua nói thế nào thì nói, hắn cũng đã "tàn phá" thân thể nàng nhiều như thế, tương lai lại còn có thể tiếp tục. Đối với Nhâm Kiều, cho dù Trần Thái Trung có ngốc tới mấy cũng không dám nói ra những lời này.
Thấy hắn không nói năng gì, trong lòng Nhâm Kiều vui vẻ. Xem ra, hôm nay, cuộc sống "gió Tây áp đảo gió Đông" cũng đã tới rồi.
– Lần này tìm anh là có chuyện vui đấy.
Nàng chớp chớp mắt, cười nhìn hắn. – Một người họ hàng của em khai trương nhà hàng, bảo em tới góp vui. Em tới đây xem anh đã về chưa để rủ anh cùng đi tới đó dùng bữa.
Nhâm Kiều lại vuốt ve hắn một hồi. – Anh thật là, trở về rồi cũng chẳng thèm nói cho em.
Đây quả là một chiêu cao tay. Trần Thái Trung không ở nơi này, nàng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, phát hiện ra quan hệ của hai người căn bản vẫn chưa rõ ràng, hỗn độn rối tinh rối mù.
Muốn nói đây là quan hệ lợi dụng, quan hệ trao đổi, thì sau khi kết thúc kỳ thi, hai người phải không còn ở cùng nhau nữa mới đúng. Hơn nữa, sau đó Trần Thái Trung lại còn mua đồ lót tặng nàng, chuyện này tính sao đây?
Mà nói quan hệ giữa hai người là người yêu cũng không thỏa đáng lắm. Ít nhất thì hai người cũng chưa làm rõ quan hệ, mà Nhâm Kiều lại lớn hơn Trần Thái Trung tới bốn tuổi, còn đáp ứng vì hắn "giữ thân như ngọc".
Chính vì vậy nên nàng mới yêu cầu Trần Thái Trung cùng đi. Nàng phải lợi dụng dịp này mà kéo hắn vào cuộc sống của mình, định rõ quan hệ giữa bọn họ.
– Chỗ đó cũng không xa, ngay trong khu đô thị mới.
Nàng thấy vẻ ngơ ngác của Trần Thái Trung, tay liền đẩy hắn một cái. – Giữa trưa ngày mai nhớ bật điện thoại di động đấy. Em sẽ gọi cho anh.
Trần Thái Trung làm sao đoán được tâm tư của nàng chứ? Hắn mơ mơ hồ hồ gật đầu. Khu đô thị mới ư? Mình vừa mới nhận chức Phó Chủ nhiệm ở đó mà!
Mỗi câu chữ này đều là công sức của truyen.free, độc quyền chuyển ngữ, xin đừng sao chép.