(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 407
Trần Thái Trung chỉ đáp những điều liên quan đến sự việc hôm nay, bởi kết quả này e rằng khó lòng như ý.
Con người vốn tham lam, được voi đòi tiên, ngay cả một vị Bí thư Đảng ủy thành phố cũng không ngoại lệ.
– Tiểu Trần, ta nghe nói cậu là… bạn của chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc xưởng sửa chữa xe nọ?
– Điều này chỉ là vì công việc thu hút đầu tư mà thôi.
Trần Thái Trung suy tính một lát, quyết định không nói ra sự thật, bởi một khi đào sâu vào chủ đề này, e rằng hắn sẽ vô cùng bị động.
– Chúng tôi cũng chỉ là do công việc mới dần trở nên thân thiết mà thôi.
Hừ! Nghe những lời nói kém phần thật lòng ấy, Chương Nghiêu Đông cuối cùng cũng nhận ra rằng quyết định giữ khoảng cách với Trần Thái Trung của mình là không hề sai. Về những chi tiết liên quan đến xưởng sửa chữa ô tô liên doanh, y cũng đã nắm được khá nhiều.
Sau đó, khi Thường Tam gây sức ép, Bí thư Chương đã đặc phái người đi điều tra. Vụ xe lậu vẫn chưa thể làm rõ, nhưng y cũng biết được rằng xưởng trưởng xưởng sửa chữa cơ khí đích thị là một tên lưu manh, chỉ là không quá gian ác – cũng may tên Bưu mặt chó đã chết.
Loại người như vậy thì liên quan gì đến việc thu hút đầu tư chứ? Có đánh chết y cũng chẳng tin.
Đương nhiên, Chương Nghiêu Đông sẽ không vạch trần lời nói dối ấy. Cán bộ nhà nước lại có quan hệ v��i đám lưu manh, quả là chuyện khó nói thành lời. Trần Thái Trung mà dám nói thẳng với y, chẳng phải IQ của hắn có vấn đề sao?
– Xưởng sửa chữa xe hơi chính quy kia, ngay từ đầu thành phố đã không có ý định phát triển mạnh.
Chương Nghiêu Đông thở dài, lắc đầu.
– Một quyển kinh hay mà để hòa thượng méo mồm niệm thì cũng hỏng cả.
– Sự việc này tôi cũng có nghe nói, nhưng hình như Bí thư Chương ngài đã nghe theo ý kiến của Phó chủ tịch Dương rồi thì phải?
Trần Thái Trung cười khổ sở:
– Phó chủ tịch thành phố Dương, haizz, hình như có thành kiến với tôi khá sâu sắc.
Chương Nghiêu Đông bật cười một tiếng, không nói lời nào. Trong lòng lúc ấy lại dâng lên sự tức giận, thầm nghĩ: Ta qua lại với Dương Nhuệ Phong mà tên tiểu tử này cũng biết sao? Thật là chuyện nực cười! Bọn trẻ bây giờ không thể đừng quá ngông cuồng được sao? Chuyện này mà còn dám nói trước mặt ta, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?
Song đêm nay gió lạnh thổi qua, Chương Nghiêu Đông cũng dần bớt giận mà bình tĩnh lại. Ngẫm nghĩ kỹ càng, y lại thấy đề ngh�� của Trần Thái Trung, hình như… cũng không tệ. Ít nhất cũng có người chịu tội thay rồi. Cấp bậc cũng đủ.
Nhưng vẫn phải ra tay với Dương Nhuệ Phong, gã vẫn còn chút không nỡ. Ở thành phố Phượng Hoàng này, gặp được một Phó chủ tịch biết nghe lời như vậy quả thật hiếm có. Nếu không phải năng lực làm việc của Dương Nhuệ Phong hơi thiếu sót, gã đã sẵn lòng bao che cho cả hai người rồi.
Kế hoạch ban đầu của Chương Nghiêu Đông là tìm kẻ thế vai ở Cục Cảnh sát thành phố hoặc phân cục Hồ Tây. Lúc này, Nhung Diễm Mai đã gặp phải vận xui liên quan đến Bí thư Mông. Hoặc tiện tay đẩy luôn Bí thư Nhung vào cũng được, để làm chuyện này cũng không phải là khó.
Tuy nhiên, lời nói của Trần Thái Trung lại nhắc nhở y. Tương đối mà nói, Dương Nhuệ Phong ở tỉnh căn bản chẳng có chút vị thế nào, không giống như Nhung Diễm Mai, sau lưng vẫn còn hai lão già nửa lui mà không lui.
Ví như Thiên Lâm, lúc trước khi Thư Thành bị Trần Thái Trung lôi ra, chủ nhiệm đã có thể kịp thời phản ánh. Bí thư Nhung trước kia cũng có chút hoài nghi, nhưng sau đó lại trở nên vô cùng tích cực và hăng hái, điều này mọi người đều biết rõ.
Nếu không thì cứ mặc kệ Dương Nhuệ Phong, để y tự sinh tự diệt là được. Còn chuyện có lật đổ được Phó chủ tịch thành phố Dương hay không, thì phải xem bản lĩnh của tên tiểu tử này vậy. Cuối cùng, Chương Nghiêu Đông cũng đưa ra được quyết định.
Nói thật ra, nhân tố mấu chốt khiến y đưa ra quyết định này vẫn là ở chỗ: Dương Nhuệ Phong chưa hề đề cập đến ân oán giữa y và Trần Thái Trung. Bí thư Chương cảm giác bản thân đã bị người khác dùng làm súng rồi – "Nếu ngươi nói thẳng ra, ta còn có thể so đo sao?".
Với địa vị và quyền thế của y mà nói, việc bị chính cấp dưới lừa gạt là một điều vô cùng nhục nhã. Hơn nữa, những quyết định y đưa ra sau khi bị bọn chúng lừa dối lại tạo ra hậu quả rất nghiêm trọng, điều này khiến y không thể nào chịu đựng được.
Ngươi không nói thật với ta, chẳng lẽ ta phải gánh chịu khiển trách mà bảo vệ ngươi sao?
– Lão Dương ấy mà… ông ta cũng là người tốt, ngươi lại còn trẻ, sau này rồi sẽ hiểu thôi. Các bậc lão thành vẫn còn đất dụng võ đấy.
Chương Nghiêu Đông lắc đầu cười cười, gần như có ý từ chối.
Nghĩ đến tên tiểu tử này còn quá trẻ, chưa chắc đã nghe ra ý của mình, y lưỡng lự một chút rồi bổ sung thêm một câu:
– Đồng chí Dương Nhuệ Phong, ở cương vị nào cũng có thể làm tốt được thôi.
Thực ra, những người trẻ tuổi cũng được mà – trong lúc nói chuyện, Chương Nghiêu Đông lại có chút cảm thán – giống như Tiểu Trần đây, có khúc mắc gì với Dương Nhuệ Phong đều dám nói với mình.
Đương nhiên rồi, đó là do hắn gặp được người như Chương ta đây mà. Nếu đổi là người khác, chưa chắc đã phát hiện được điểm tốt của hắn, có khi chỉ thấy được vẻ hấp tấp vụng về mà thôi.
Số mệnh của tiểu tử này quả nhiên may mắn thật.
Điều đó là đương nhiên! Trần Thái Trung hiểu được ý của gã, trong lòng không kìm được muốn phụ họa thêm vài lời: Không sai, cho dù y (Dương Nhuệ Phong) có ở cương vị thay thế thì cũng vẫn rất xứng đáng với chức vụ đó thôi.
Vừa nói được hai câu, bất thình lình Chương Nghiêu Đông lại chen vào một câu:
– Đường Diệc Huyên làm sao lại nghĩ đến chuyện đi ăn cơm riêng với một mình cậu?
– Người đến biếu xén nhiều lắm…
Theo vị lãnh đạo thường xuyên di chuyển này, Trần Thái Trung quả thực rất cao cơ, hơn nữa vấn đề này không chỉ giải quyết những khó khăn trước mắt mà còn là một việc thiết thực. Bởi vậy, hắn liền mở miệng đáp rằng:
– Muốn ra ngoài tìm chút thanh tịnh.
– Ha ha, đúng là như vậy.
Chương Nghiêu Đông gật đầu cười cười, tỏ ý mình cũng đồng cảm. Nhưng trong lòng y lại nghĩ: Chỉ cần ngươi không lăng nhăng với bà quả phụ kia là được rồi, nếu không thì ta đây cũng khó tránh khỏi việc lại bị động.
Lần này Mông Nghệ vừa động đến là cáu giận. Không sai, Đường Diệc Huyên còn trẻ, không thể so với các bà mẹ hay các chị dâu khác được. Nhưng khi sinh mạng của anh trai y đang ở những năm cuối cùng, thực sự trải nghiệm mùi vị từ "xe ngựa tấp nập như nước chảy" đến "cảnh Tư Mã Hi bị ghẻ lạnh", thì trước sau ở bên cạnh ông ta, bù đắp nổi cô quạnh của ông, chỉ có chị Đường mà thôi.
Thời gian ấy Mông Nghệ rất bận, lúc gã về nhà được vài lần, phòng trong phòng ngoài đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, anh trai cũng ăn mặc chỉnh tề, sáng sủa. Ai làm vậy? Chỉ có Đường Diệc Huyên! Mà y thân là người em trai chịu ân huệ lớn nhất, chỉ có thể cảm thán "Trung hiếu không thể vẹn toàn".
Vì vậy, ngay khi vừa gác điện thoại của Vương Hoành Vĩ, y đã gọi ngay cho Bí thư Đảng ủy Công an Hạ Đại Lực và Cục trưởng Cục Cảnh sát Đậu Minh Huy:
– Đến nhà tôi đi, tôi có chút việc cần bàn bạc.
Chuyện phải đến tận nhà mới nói được thì hiển nhiên là chuyện riêng rồi, nhưng Bí thư Tỉnh ủy đã triệu tập thì ai dám không đi? Không lâu sau, hai người được gọi đã có mặt tại nhà Mông Nghệ.
Mông Nghệ vừa mở lời, ngữ khí đã mang theo vẻ dọa nạt:
– Hai vị đã từng nghe nói đến tập đoàn Trung Thiên bao giờ chưa?
Hạ Đại Lực lắc đầu, còn Đậu Minh Huy thì lưỡng lự một chút rồi gật đầu.
– Từng nghe qua rồi, công ty này hình như có chút liên quan đến Phó Bí thư Ngô Kính Hoa. Là con trai của một người bạn ông ấy sáng lập ra công ty đó.
Ngô Kính Hoa là Phó Bí thư xếp thứ năm trong Tỉnh ủy Thiên Nam, nhưng dù sao đi nữa vẫn là Phó Bí thư, cấp bậc Phó tỉnh đã là đủ lớn rồi.
Nhưng cái cụm từ "con trai của bạn học" này, ý tứ trong lời nói quá rõ ràng. Thông thường, bạn học chỉ là bạn học, nhưng nếu con trai của ông ta dùng thân phận người khác để mở công ty, vậy thì vẫn là bạn học mà thôi.
– Ngươi có quan hệ gì với công ty này không? Ta cần nghe sự thật.
Mông Nghệ đã không thể chịu được việc vòng vo quá lâu, y trừng mắt nhìn hai người, tay chỉ:
– Các ngươi có thể không trả lời, nhưng không được lừa dối ta.
– Tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào cả.
Đậu Minh Huy ưỡn ngực, trả lời chắc như đinh đóng cột. Sao y có thể không nhận ra lão gia đang bốc hỏa chứ?
– Bí thư Mông, ngài có chỉ thị gì? Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành.
– Chị dâu góa phụ của ta bị người của bọn chúng ức hiếp.
Mông Nghệ cũng không thèm che giấu, điều này đối với những người hiểu rõ y là vô cùng hiếm thấy.
– Bọn ch��ng lại dám ép chị dâu ta đi bán dâm, lũ khốn kiếp!
Y vừa nói, tay vừa đập mạnh xuống bàn trà, đầy vẻ thù hận.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, nước trà bắn tung tóe khắp bàn.
– Đây còn là thiên hạ của Đảng Cộng Sản sao? Trách nhiệm của hai ngươi ta sẽ nói sau, lần này ta muốn ít nhất năm kẻ phải rơi đầu!
Hạ Đại Lực và Đậu Minh Huy lúc đó câm như hến, còn chẳng dám liếc nhìn nhau một cái. Phải một lúc lâu sau, Đậu Minh Huy mới dè dặt hỏi lại:
– Bí thư Mông, bọn chúng… Nếu như có phạm thêm tội ác khác thì việc xử lý sẽ dễ dàng hơn.
– Bọn chúng đương nhiên là có.
Mông Nghệ trừng mắt:
– Cục Cảnh sát các ngươi có một vị Trưởng phòng họ Dương phải không? Ngươi đi hỏi hắn thì sẽ biết, cứ nói là ta nói, không được để hắn thụt lùi. Việc này hai ngươi phải điều tra cho đến cùng, gặp chuyện gì cũng không được nương tay…
Nói đến đây, y cười lạnh lùng:
– Để ta xem xem, có bao nhiêu kẻ không sợ rơi đầu!
– Lão Mông, lão Mông, xin bớt giận đi.
Thượng Thái Hà bước ra, bà cười cười, ý muốn xin lỗi hai vị ủy viên:
– Lão Mông là người được anh cả nuôi dưỡng, tình cảm anh em rất sâu nặng… có điều lần này tên khốn kia khinh người quá đáng rồi.
Điều này thì hai người cũng biết ít nhiều. Lúc Bí thư Mông đến nhậm chức, mọi người đều biết rằng Bí thư Tỉnh ủy, một nửa là người Thiên Nam – Mông Thông là theo đại quân nam hạ xuống, không tính người bản địa thì cũng chẳng khác biệt là bao.
– Cái này… liệu có hiểu lầm gì không ạ?
Hạ Đại Lực nghe thấy thông tin này thì luôn cảm thấy có gì đó không hợp lý cho lắm. Thấy Thượng Thái Hà đã hòa hoãn hơn, y mới dám mở miệng hỏi.
Đương nhiên, chủ yếu là vì hai người họ đang ở nhà riêng của Bí thư Mông chứ không phải ở văn phòng, hỏi chút cũng không đáng ngại.
– Bí thư Mông, chị dâu của ngài, năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Nói thật ra, Bí thư Mông đã tức giận đến thế, khiến hai người họ đều khiếp sợ. Nhưng cân nhắc kỹ càng, trong chuyện này vẫn có chút vấn đề. Nếu là Bí thư Mông kêu gọi tập hợp người thì cũng là chuyện bình thường, nhưng để bịt miệng kẻ khác thì lý do hay nhất vẫn là tìm một điều gì đó thích hợp hơn sẽ tốt hơn. Có ai từng thấy một bà lão già nua bị ép đi bán dâm bao giờ chưa?
Mọi bản quyền nội dung dịch thuật đều được bảo hộ bởi truyen.free, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép không được phép.