(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 433
Chủ nhiệm kiên quyết không muốn quỳ, thế nhưng người phải cúi đầu dưới mái hiên thấp, sao có thể không khuất phục? Cuối cùng, khi mười giây sắp điểm, “phịch” một tiếng, đầu gối hắn đã khuỵu xuống đất.
Trần Thái Trung nghênh ngang bước đến bên ghế sô pha, rồi giơ chân đạp vào lưng y.
— Quỳ bằng cả hai chân!
Nói rồi, hắn chẳng thèm nể nang y, thong dong, hào sảng ngồi xuống đối diện.
Tên chủ nhiệm suýt chút nữa ngã nhào vì cú đạp này. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể không khuỵu nốt chân còn lại xuống mà quỳ.
— Mày rất thông minh.
Trần Thái Trung khẽ cười. Giơ tay vỗ vỗ vào má y. Lực không quá mạnh, song lại khiến người ta nhục nhã vô cùng.
— Nhưng ta lấy làm lạ là, sao người thông minh lại cứ thích làm chuyện ngu ngốc?
Chủ nhiệm cúi đầu, không nói một lời, không ai thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng hai quai hàm bạnh ra, rõ ràng là đang cắn răng chịu đựng.
— Vẫn là câu đó, ta cho ngươi năm phút, tìm ra kẻ đã đánh người cho ta!
Trần Thái Trung xoay người, lười biếng tựa vào ghế sô pha.
— Nếu không, ta sẽ san bằng công ty Vật nghiệp của các ngươi!
— Bọn họ chắc chắn đã bỏ chạy rồi!
Tên thanh niên mặt trắng khá lanh lợi, cũng là tên chưa bị đánh, thấy Trần Thái Trung ra lệnh, vội vàng giải thích.
— Bọn chân tay toàn là lũ nhát gan!
— Khốn kiếp, nhát gan mà dám cướp tiền, dám đánh người sao?
Trần Thái Trung chỉ tay vào điện thoại.
— Cho thêm bọn bây năm phút, tổng cộng mười phút, không tìm ra người thì cứ liệu hồn!
Mấy tên còn lại dường như vẫn muốn nói điều gì đó, hắn đã vụt đứng dậy:
— Tai của các ngươi để chó tha hết rồi sao? Để ta xem, kẻ nào còn không đi tìm người?
Lời vừa dứt, cả căn phòng người nọ nhìn người kia, không biết ai là người dẫn đầu, chỉ trong chốc lát, những kẻ trong phòng đều chạy biến. Tên chủ nhiệm đứng dậy định tháo chạy, liền bị Trần Thái Trung kéo lại.
— Mày, cứ quỳ tiếp ở đây, chúng ta còn có chuyện để bàn đó.
Mười phút, thời gian không dài cũng chẳng ngắn. Tên chủ nhiệm quỳ đến nỗi chân sắp sưng tấy. Trần Thái Trung lạnh nhạt nói:
— Được rồi, thời gian đã hết. Xem ra người của ngươi chẳng quan tâm đến ngươi lắm thì phải.
— Thằng nhóc, gọi người nhà ngươi đến đây là vừa.
Tên chủ nhiệm lạnh lùng nói:
— Nếu không, hôm nay e là ngươi khó thoát thân.
— Khó thoát thân sao?
Trần Thái Trung hừ một tiếng, trên khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười tươi rói.
— Ngươi nghĩ rằng ta không biết lũ đệ tử của ngươi ra ngoài làm gì sao? Nhưng mà thật đáng tiếc, thực ra... haha. Là ta muốn cho bọn ngươi cơ hội cuối cùng.
Hắn vừa nói chưa đầy hai phút, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào, bảy tám thanh niên bước vào. Dẫn đầu là một chàng trai trẻ trông khá nhanh nhẹn, đó là đàn em của Thập Thất, mọi người quen gọi là "Tiểu Hòa Thượng".
Quận Dương Quang nằm ở khu Hoành Sơn, nhưng lại thuộc đường Nghĩa Tỉnh. Đúng là Thập Thất cũng lăn lộn không tồi, không ngờ có thể giúp một công ty địa ốc lớn như vậy ra đời.
— Đấy, em đã bảo là xe anh ở đây mà!
Tiểu Hòa Thượng cười với hắn, quay đầu về phía tên mặt trắng đi cùng rồi giáng cho y một bạt tai.
— Dám đánh người phụ nữ của Trưởng phòng Trần ư? Mày chán sống rồi sao? Ngay cả Thập Tứ ca đây cũng không dám!
— Được rồi, đây lại là một món nợ nữa.
Trần Thái Trung gật đầu.
— Tiểu Hòa Thượng, chú đi đâu thì đi đi, à, còn nữa, đem xe của anh đi.
Nói xong, hắn móc chìa khóa xe ra. Thằng nhóc này tuy cố ý đến đây, nhưng lập trường cũng khá kiên định, hắn đương nhiên không tiện tranh cãi thêm.
— Là tôi muốn xem xem, tên Hằng Thái dựa vào cái gì mà dám vuốt râu hùm.
Tiểu Hòa Thượng do dự một chút, không nhận lấy chìa khóa. Hắn biết Trần Thái Trung muốn chơi xấu, nhưng...
— Anh Trần, cái chìa khóa này em có cầm cũng vô dụng. Người ta đã nhớ được biển số xe anh rồi. Thực ra, ông chủ của Hoa Thái này cũng không phải dạng vừa.
— Từ lúc nào đến lượt ngươi có quyền đưa ra ý kiến cho ta thế hả?
Trần Thái Trung lạnh lùng ngắt lời y. Cùng lúc đó, bàn tay đang cầm chìa khóa của hắn cũng nắm chặt lại.
— Xem ra, Thạch Hồng Kỳ dạy người như thế này đây?
Thập Thất cũng ở đó, thấy Trần Thái Trung gọi cả họ tên mình ra, sợ đến mất hồn vía. Anh Trần rất lâu rồi không gọi y như vậy, chắc chắn là đang rất tức giận.
Tiểu Hòa Thượng cũng sợ tái mặt, quay người chuồn ra ngoài.
— Các anh em, đi thôi đi thôi, đừng làm cho anh Trần chướng mắt! Ai đi chậm, tao đạp!
Cả đám người đến nhanh, đi còn nhanh hơn. Trong căn phòng làm việc rộng lớn, ngoài Trần Thái Trung chỉ còn lại tên chủ nhiệm vật nghiệp, và tên thanh niên mặt trắng đứng ngay cửa, tiến thoái lưỡng nan.
— Ngài... ngài là Bí thư Trần?
Tên chủ nhiệm nhíu mày hỏi. Hiển nhiên, hắn đã nghe qua danh tiếng của "Ngũ Độc Bí Thư". Đinh Tiểu Ninh một tiếng hai tiếng gọi hắn "Anh Thái Trung", Tiểu Hòa Thượng lại gọi hắn "Anh Trần", đầu óc có ngu ngốc đến mấy cũng đoán ra được người đang đứng trước mặt là ai.
— Dẹp đi, ta và ngươi không có cái mối giao tình ấy!
Trần Thái Trung với ánh mắt sắc lẹm, giơ tay chỉ vào đối phương.
— Lúc đánh người, bọn ngươi không phải rất lợi hại sao? Gọi người, gọi người đến cho ta, xem ngươi có thể gọi được bao nhiêu người đến giúp!
Nói thật, ở thành phố Phượng Hoàng, lại là quận Hoành Sơn, hắn thật sự chẳng sợ tên tiểu tử này hoành hành.
— Em không gọi nữa.
Tên chủ nhiệm giơ tay xin hàng. Nghe nói người đứng trước mặt y là người nổi tiếng không kiêng nể ai lại vô cùng tàn nhẫn, y ngay lập tức từ bỏ những ý niệm trong đầu.
— Ngài nói đi, cần bồi thường thế nào, tôi chấp nhận, tôi thực sự chấp nhận rồi!
— Nếu ngươi đã có thành ý như vậy, vậy ta không khách khí nữa.
Trần Thái Trung giơ một ngón tay.
— Thứ nhất, tìm cho ra bọn khốn nạn đã đánh bạn gái ta. Thiếu một thằng thì ngươi tự liệu!
— Cái này không thành vấn đề!
Tên chủ nhiệm gật đầu lia lịa. Bọn chân tay chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền của bọn họ mà thôi. Đã đến bước này, lôi họ ra làm bia đỡ đạn, một chút cũng không đáng tiếc.
— Thứ hai, bạn gái ta đã bị sợ hãi.
Trần Thái Trung giơ một ngón tay.
— Một triệu tiền tổn thất tinh thần, có nhiều không?
Cô ta có khảm kim cương sao? Tên chủ nhiệm đúng là có ý nghĩ như vậy. Thật không còn gì để nói. Cả cái công ty vật nghiệp gần một năm nay cũng chỉ thu được sáu bảy trăm ngàn.
Y làm sao chấp nhận điều kiện này được?
Trần Thái Trung cười nham hiểm nhìn y.
— Ồ, không sao, ngươi có thể không đồng ý mà. Nhưng vẫn là câu cũ, hậu quả tự gánh lấy.
— Con số quá lớn, em chỉ có thể xin chỉ thị của công ty.
Tên chủ nhiệm đúng là không dám chấp nhận.
— Nếu là mười ngàn thì em mới tự quyết được.
Mười ngàn này so với một ngàn dự tính của y đã là gấp mười lần, nhưng hết cách rồi, đụng phải "Ngũ Độc Bí Thư" không đổ ít máu thì cũng không thoát khỏi ải này.
— Ngươi đây là... ăn xin sao?
Trần Thái Trung cười nhạt.
— Bạn gái ta là chủ, là người chi tiền. Bọn ngươi ăn chặn, bỏ qua lợi ích của khách hàng. Một triệu, ta muốn cũng không nhiều đâu!
— Cái này... Bí thư Trần, em cần phải xin ý kiến công ty.
Tên chủ nhiệm mặt mày khổ não, y thực không thể đáp ứng yêu cầu này.
— Tùy thôi. Vẫn là câu cũ, không phục thì tìm người. Có điều, đến lúc ấy tỉ giá không biết sẽ như thế nào rồi!
Trần Thái Trung lại giơ tiếp một ngón tay lên.
— Còn dám mang lũ rác rưởi đấy đến dọa ta, ngươi cũng khá lắm! Điều kiện thứ ba, công ty Vật Nghiệp của bọn ngươi cút ra khỏi quận Dương Quang!
Tên chủ nhiệm lặng người một lúc lâu mới dám ngẩng đầu nhìn hắn. Trong mắt đã hiện lên những tia tuyệt vọng.
— Ý của ngài là...?
— Cút đi, cút hết cả đi cho ta...
Trần Thái Trung vẫn ung dung nhìn hắn.
— Ta không hoan nghênh bọn ngươi. Thế nào, xem ra ngươi rất không phục?
— Bí thư Trần, ý của ngài là muốn đập đổ chén cơm của bọn em sao?
Nghe xong câu này, chủ nhiệm thật sự không thể nhịn được nữa, tức giận nhìn hắn.
— Ta cũng lấy làm lạ, ngươi vẫn còn mặt mũi bưng chén cơm này sao?
Trần Thái Trung cười nhạt, căn bản không chú ý đến sự thù hận trong mắt đối phương.
— Chỉ ba điều kiện này, đáp ứng hay không tùy ngươi, hậu quả tự gánh lấy!
— Vậy bây giờ tôi có thể đứng dậy rồi đúng không?
Tên chủ nhiệm giờ đã trở nên bình tĩnh. Những thứ khác không cần nói, nếu giờ y không đứng dậy, hai chân y cũng sắp trật khớp đến nơi.
— Được chứ, ta là người rất dễ nói chuyện, không giống như cái công ty Vật Nghiệp rác rưởi của bọn ngươi, haha.
Trần Thái Trung lại cười lớn, nụ cười rạng rỡ không che lấp nổi sự khinh bỉ trong lòng hắn.
— Vốn dĩ bọn ngươi không đến mức thảm thế này. Đáng tiếc là, bọn ngươi không biết tiến thoái.
Chủ nhiệm đứng thẳng người dậy, lảo đảo một chút, rồi lại khuỵu xuống. Hai cánh tay không tự chủ mà xoa đầu gối, ánh mắt đầy đau khổ, vô cùng mịt mờ.
— Bí thư Trần, Hằng Thái có thực lực hơn ngài nghĩ nhiều đấy.
— Ủa, không phải Hoa Thái sao?
Trần Thái Trung không có hứng thú tìm hiểu tại sao y lại nói như thế, đó là uy hiếp hay là lời khuyên?
Trên mặt hắn chỉ là một nụ cười lạnh nhạt.
— Nếu như ngươi kéo Hằng Thái đến đây, ta cũng mặc kệ, haha. Ta nghĩ, ngươi cũng biết ta là "Ngũ Độc Bí Thư" rồi đúng không?
Hoa Thái chỉ là công ty vật nghiệp, Hằng Thái lại là công ty bất động sản. Giữa hai công ty tuy quan hệ mật thiết nhưng suy cho cùng vẫn là hai công ty. Hắn quả thật rất hy vọng kéo được Hằng Thái đến. Nếu vậy, sẽ có nhiều chuyện để làm rồi.
— Quy mô của Hằng Thái là gần 400 triệu.
Sắc mặt của tên chủ nhiệm dần dần trở về bình thường.
— Ngài có biết điều này có nghĩa gì không? Có thể ngài lợi hại, nhưng đứng trước mặt Hằng Thái thì không đáng nhắc tới.
Ngươi cút đi cho xong, ngươi tưởng ta không biết chơi bất động sản toàn đi vay hay sao? Trần Thái Trung cười thầm trong bụng. Ngoài mặt lại lộ ra vẻ do dự. Chần chừ một lúc mới gật gật đầu.
— Ta vốn định đấu với Hoa Thái của bọn ngươi thôi. Có điều, tùy bọn ngươi vậy.
Hãy khám phá thêm những bản dịch đặc sắc khác chỉ có trên truyen.free.