(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 54
Mười Bảy sao có thể cam tâm chứ? Người càng thông minh, càng e ngại nỗi đau thể xác ấy.
Song, hắn không dám không đi. Trần Thái Trung tuy không lộ vẻ gì, song vết xe đổ của Hách lão Tam vẫn còn đó. Một người đến xương cốt cũng bị đánh gãy, chẳng cần nói đến nguyên nhân, chỉ riêng sự lãnh khốc của kẻ ra tay đã khiến ác ma cũng phải chịu thua.
Trong mắt tiên nhân, phàm nhân sống vài chục năm thật chẳng khác gì lũ kiến, huống hồ lại là loài kiến làm điều ác?
- Không phải, tiểu đệ sẽ đi, chiều tối nay tiểu đệ sẽ đi.
Mười Bảy cố gắng nặn ra một nụ cười. - Bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ chắc chắn chưa đi làm.
Đây là lời thật lòng của hắn. Song, hắn cũng muốn nhân cơ hội này thương lượng với Sở trưởng Cổ đôi chút, mong muốn tìm được hai cảnh sát cùng đi với mình.
Đáng tiếc, Sở trưởng Cổ lại không đồng ý. - Bây giờ tôi có thể phái người đi cùng cậu, nhưng vạn nhất Bí thư Trần không đấu lại thế lực đằng sau của Hách gia, chẳng phải cậu đã rước họa vào thân tôi sao? Bởi vậy, chuyện này tốt nhất cứ làm theo quy củ. Mười Bảy này, chẳng phải là từng người lần lượt bị đánh đó sao? Muốn kiếm tiền mà còn sợ bị đánh à?
Kỳ thực, muốn xử lý anh em nhà họ Hách thì thật đúng là đã quá coi trọng bọn chúng rồi.
Lưu manh cũng chia làm ba bảy loại, cũng có kết cấu giống như Kim Tự Tháp. Những kẻ ngoài mặt đi trên con đường chính đạo, chưa chắc đã làm ít chuyện xấu hơn những tên lưu manh bình thường. Mục tiêu của chúng không phải là trở thành một tên lưu manh vặt, mà là muốn trở thành ông trùm, quấy nhiễu dân chúng. Gây khó dễ cho các nhà giàu, chẳng phải kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Những tên lưu manh vặt vãnh tầm cỡ chó mèo thông thường đều là những kẻ hại dân hại nước nhỏ nhoi mà thôi. Thậm chí bọn chúng còn chưa được coi là lưu manh, trong đó anh em nhà họ Hách chính là những tên tiểu tốt hại dân hại nước.
Tuy nhiên hai năm nay, dựa vào những đường ngang ngõ tắt, bọn chúng đã trở nên giàu có, kiếm được một số tài sản. Nhờ tiền bạc hỗ trợ, bọn chúng đã cố gắng vươn tới tầng giữa của kim tự tháp.
Lúc Mười Bảy đi tới cửa Khải Hoản Môn, Hách lão đại cũng đang lầm bầm với lão nhị.
- Mày có nghĩ rằng đây là do kẻ thù của chúng ta làm không?
- Kẻ thù cái rắm.
Hách lão nhị cười nhạt, hắn vẫn luôn bất hòa với Hách lão đại.
- Anh cùng lắm chỉ dám đánh kẻ xin ăn, ức hiếp kẻ ăn mày mà thôi, còn tưởng mình thực sự đang đi trên con đường xã hội đen hay sao?
Lão Đại hơi nổi giận. - Lão Nhị, mày sao lại nói như vậy? Lão Tam ra nông nỗi này xem ra mày có vẻ rất vui mừng thì phải.
- Anh mới vui mừng đấy!
Lão Nhị trừng mắt nhìn hắn một cái. - Chuyện của lão Tam lần này… Aizzz, phải giải quyết ra sao đây?
Hai người đang tranh cãi thì quản lý quán đột nhiên bước vào nói. - Đại ca, Nhị ca, bên ngoài có một người tên là Mười Bảy, nói là người của phòng quy hoạch đến đây thu thuế.
- Mười Bảy ư?
Lão Đại và Lão Nhị lập tức nhìn nhau. Cả hai đều biết người này là ai, không chỉ vậy, bọn họ còn biết lão Tam bình thường cũng không vừa mắt với tên Mười Bảy này.
- Hắn tại sao lại đến vào lúc này?
Lão Nhị nổi giận gầm lên một tiếng. - Hừ, bây giờ ta sẽ ra ngoài xử lý hắn!
- Khoan đã, Lão Nhị!
Lão Đại ngăn Lão Nhị lại. - Mày có nghĩ rằng chính hắn đã sai người hại lão Tam không?
- Mặc kệ hắn có phải hay không.
Lão nóng ruột xắn tay áo hướng về phía cửa đi ra. - Lúc này hắn đến rõ ràng là không có ý tốt. Thuế của phòng quy hoạch làm gì đến phiên hắn thu chứ?
- Nhị ca!
Đại Đường cất tiếng. - Ngày hôm qua phòng quy hoạch có người đến, nhưng sau đó Tam ca đã đuổi bọn chúng ra ngoài. Cái tên Mười Bảy này, liệu có phải là mượn cơ hội này để đòi nợ cho phòng quy hoạch hay không?
- Vậy thì càng phải đánh!
Lão Đại và Lão Nhị đều đồng thanh đáp lời. Giờ khắc này, danh dự của nhà họ Hách không thể để mất.
Vì thế, thật không may mắn, Mười Bảy này đã bị các côn đồ đánh cho rụng cả răng. Cuối cùng, hắn hít một hơi dài, thừa dịp mọi người chưa kịp ra tay đã liều mạng chạy thẳng tới đồn công an rồi mềm nhũn cả người ngồi phịch xuống. Tốc độ của hắn có thể so sánh với cả Powell.
Đầu óc người này quả là không linh hoạt. Trần Thái Trung ngồi trên xe, nhìn cảnh tượng này mà lắc lắc đầu. "Cậu chạy trở lại không phải xong rồi ư? Có ta ở đây, ai dám đánh cậu chứ?"
Trời chứng giám, Mười Bảy cũng muốn như thế, nhưng hắn nào biết rằng Bí thư Trần có chiến đấu cùng mình hay không? Vào thời khắc quan trọng, nên tin cậy cảnh sát th�� hơn.
Trần Thái Trung vừa trở về thì Mười Bảy đã gọi điện thoại cho hắn. Giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ khó nghe, bởi vì mũi của hắn đã bị người ta đánh cho tẹt xuống.
- Trần ca, tôi đã ra trận thay anh, chuyện còn lại là của anh đấy!
- Không ai có thể ức hiếp người của ta mà còn có thể bình yên vô sự được cả.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng, sau đó thong thả nói tiếp. - Mười Bảy, lần này cậu phải chịu khổ rồi. Nói xem, cậu muốn ta trừng trị hai người nhà họ Hách kia thế nào?
"Không ai có thể bình yên vô sự sau khi đã ức hiếp người của ta", những lời này khiến Mười Bảy thiếu chút nữa đã bật khóc thành tiếng. Những lời ấm lòng như vậy, đã bao lâu rồi hắn chưa được nghe?
Người có thể làm được điều phi thường thì dĩ nhiên là người phi thường. Việc này hắn đã làm thật khéo léo, đạt tới cảnh giới không có sơ hở nào. Dĩ nhiên, chuyện này cũng liên quan đến thiên tính của hắn, nhưng cũng không thể không kể đến những việc mà hắn gặp phải trước kia – hắn đã từng phải nhận rất nhiều đau khổ!
Hắn thông minh, bởi vậy không cần ăn đòn nhiều lắm, nhưng vẫn coi là bị thiệt thòi nhỏ. Nhưng cho dù là một người thông minh, vài chục cây gậy đập xuống thì dù là người sắt cũng không thể không kêu rên. Điều đáng tiếc chính là Mười Bảy không có viễn cảnh gì lớn, cho nên đôi khi rất khó lên tiếng.
Những người khác đều coi hắn như một thằng hề vậy! Trong lòng Mười Bảy hiểu rằng, một số người chỉ muốn lợi dụng chút kiến thức của hắn mà thôi.
Bởi vậy, khi nghe được những lời này của Trần Thái Trung, Mười Bảy vốn luôn bình tĩnh bỗng nhiên trở nên luống cuống. Sau đó, hắn quyết định:
- Giết chết hai tên chúng nó! Trần ca, giúp tôi giết hai người bọn chúng!
Kỳ thực, hôm nay hắn phải chịu quá nhiều ấm ức, bởi vậy ăn nói cũng mạnh bạo hơn hẳn.
- Ừm, không thành vấn đề.
Trần Thái Trung căn bản không hề để ý đến mạng sống của loại người này. Còn về vấn đề "nhỏ nhặt" gọi là nhân đạo, hắn cũng chẳng thèm bận tâm; hai người bọn chúng đều là hạng cặn bã, cứ trực tiếp giết rồi đốt thành tro là được.
- Có muốn giết chúng ngay trước mặt cậu hay không?
- Đừng, Trần ca.
Mười Bảy rốt cục cũng có phản ứng, giải thích với Trần Thái Trung rằng đây chỉ là yêu cầu nhất thời của hắn thôi. - Chỉ là tức giận mà thôi, là tôi tức giận nên mới nói vậy.
- Cậu đùa ta đấy à?
Trần Thái Trung tỏ vẻ khó chịu. - Ta nói với Mười Bảy cậu đây, từ trước đến nay ta chưa từng giết ai, vất vả lắm ta mới hạ quyết tâm, giết hai người bọn chúng hoặc giết cậu, cậu lựa chọn đi.
- Không sai, đây là lời nói thật. "Kiếp này" của hắn quả thực vẫn chưa từng giết người. Giết người hay giết tiên đều là chuyện của kiếp trước.
Bản chuyển ngữ đặc sắc này được thực hiện độc quyền bởi truyen.free.