(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 61
Tuyến đường bị tắc nghẽn chưa đến mười phút nhưng ở phía đông đầu phố đã xuất hiện một hàng dài xe hơi. Song, trước mắt không chỉ có cảnh sát giao thông chặn đường mà còn có những nam nữ mặc thường phục đang tụ tập ở đó. Chẳng ai dám cất lời, chỉ lẳng lặng thầm nghĩ: Chẳng hay lại có vị đại nhân vật nào quang lâm Phượng Hoàng thành của chúng ta vậy?
Bên cạnh Trần Thái Trung lúc này vẫn bị đám đông vây quanh, phần lớn là người đi đường, ai nấy đều cất tiếng hỏi: – Chúng tôi chỉ là người đi đường, qua đây một chút thôi mà, sẽ rất nhanh. Cậu nhìn xem, trên đường hoàn toàn không có xe nào cả. – Không có xe cũng không được phép đi.
Trần Thái Trung đang không vui nên thái độ làm việc cũng vô cùng cứng rắn. Ngược lại, một nữ chủ nhiệm bên cạnh lại cười hì hì giải thích: – Thật xin lỗi, lát nữa sẽ có một đoàn xe đi qua. – Vậy rốt cuộc phải đợi đến bao giờ? Có người mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi. – Tôi chỉ đợi thêm mười phút nữa thôi! Lời nói ấy khiến Trần Thái Trung càng thêm khó chịu. Mới mười phút trôi qua mà đã có ngần ấy người vây quanh, đợi thêm mười phút nữa chẳng phải muốn lấy mạng ta sao? Tình huống này, vị chủ nhiệm giải tỏa cũng hiểu rõ nhưng không biết phải trả lời thế nào, nàng chỉ đành miễn cưỡng cười với mọi người: – Hi hi, sẽ xong ngay thôi, khoảng ba đến năm phút nữa, thật xin lỗi mọi người. – Năm phút trước cô cũng nói là ba đến năm phút đồng hồ thì… Có người lớn tiếng trách mắng nàng thất hứa, xem ra đôi khi thái độ làm việc quá ôn hòa lại dễ gặp phải chút rắc rối.
Ở phía sau, Trần Thái Trung bỗng trông thấy một chiếc xe cảnh sát đi ngược chiều. Sau đó, một cảnh sát báo lại khiến trong lòng hắn càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ xe cảnh sát lại lớn đến vậy sao? Đúng vậy, chiếc xe cảnh sát quả thực khá lớn, lại còn ngang nhiên đi ngược chiều trên đường. Vốn dĩ những người đi xe đạp ở khu vực tắc đường khi thấy chiếc xe cảnh sát lao tới nhanh như chớp liền lập tức tránh né tứ tán như chim thú. Người lái chiếc xe cảnh sát kia đang phóng đi hăng say thì bỗng nhiên thấy phía trước có người nhảy ra đứng giữa đường. Hắn hoảng hốt phanh “két” một tiếng chói tai. Bánh xe trượt dài trên mặt đường, để lại vệt phanh thật lâu. Sau đó, chiếc xe jeep đời 2020 mãi mới dừng lại được bên cạnh Trần Thái Trung, người lái xe bất chấp phải trái, lớn tiếng mắng: – Mẹ kiếp, thằng nhãi ranh mày muốn chết hả? Trần Thái Trung lập tức nổi giận, chẳng buồn suy xét xem chiếc xe cảnh sát này có đang đi làm nhiệm vụ hay sứ mệnh gì không. Hắn bước hai bước lên phía trước, giáng một cái tát “chát” giòn tan vào tên lái xe ăn nói lỗ mãng, khiến gã nổ đom đóm mắt. Tên lái xe kia choáng váng mất nửa ngày. Một lát sau, Trần Thái Trung mới lớn tiếng hỏi: – Giấy chứng nhận cảnh sát, giấy thông hành tạm thời, giấy phép xử lý việc đột xuất đâu? Lấy ra đây! Một cái tát này khiến Trần Thái Trung cảm thấy thỏa mãn. Hắn thầm nghĩ, mình ra tay trừng trị chút ít, bất kể phải trái, cứ đánh trước đã, bằng không đợi khi đối phương lấy giấy chứng nhận ra thì muốn đánh cũng đã muộn rồi. Phó lái xe là một người trung niên, nhìn qua có vẻ tinh khôn. – Đông tử, mau lấy giấy phép chứng nhận xe cảnh sát ra! Hắn nói như vậy thì khẳng định chiếc xe này trên danh nghĩa là của một cục công an nào đó. Song, Trần Thái Trung há lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao? Nghe những lời này, hắn chợt hiểu ra, chiếc xe cảnh sát này chắc chắn chỉ là vỏ bọc, hoặc cũng là xe c��ng tư chuyên dụng. – Lấy những giấy tờ khác, ta không cần giấy phép lái xe. Đem giấy phép thông hành và giấy chứng nhận cảnh sát ra đây, bằng không ta sẽ không khách khí. Cứ thử ngẫm lại thì rõ, nhân vật cỡ như Hoàng lão mà tới đây thì nếu quả thật là công an phải biết được tin tức. Nếu không có giấy phép thông hành tạm thời và được cấp thủ tục đặc biệt, ai có gan lái xe cảnh sát xen vào đoàn chứ? Tên lái xe bị đánh phản ứng lại càng gay gắt hơn. Gã trừng mắt nhìn Trần Thái Trung, mở cửa xe ra mắng: – Mẹ nó, lão tử không đưa đấy, mày dám đánh người sao? Vừa nói, gã vừa vung nắm đấm về phía Trần Thái Trung: – Mẹ kiếp, là cảnh sát thực tập sao? Thằng nhóc mày có lá gan cũng không nhỏ. Tên phó lái kia liền cảm thấy lo lắng, bởi lúc này hắn đã phát hiện ở phía đông đã có cảnh sát giao thông quản lý. Điều này cho thấy người vừa ra tay này tuyệt đối có thân phận không tầm thường! Có chuyện rồi! Tên phó lái lập tức phản ứng, vội vàng nhảy xuống xe. – Đông tử, Đông tử! Đừng ra tay, chuyện gì cũng phải từ từ, từ từ ��ã! – Không ra tay sao? Từ từ cái gì! Với tính tình của Trần Thái Trung, cảnh sát thật hắn cũng chẳng sợ, nói gì đến loại cảnh sát giả mạo này? Với ba nắm đấm, hai cú đá, hắn đã khiến tên lái xe Đông tử ngã sấp xuống đất. – Có chuyện gì vậy? Cảnh sát giao thông thấy xảy ra chuyện liền vội vàng chạy tới, mồ hôi trên mặt chảy ròng. – Dừng tay, dừng tay! Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng đánh nhau! Phó chủ nhiệm việc giải tỏa này cũng chạy tới, mặt mũi nàng ta tái mét vì sợ hãi. Chuyện này nếu như bị Hoàng lão nhìn thấy thì ai có thể gánh vác trách nhiệm đây? Vội vàng kêu lớn: – Dừng tay, các anh dừng tay ngay cho tôi! Trần Thái Trung đã chiếm thế thượng phong nên liền dừng tay. Hắn tiến lên trước mặt tên lái xe. – Giấy chứng nhận xe cảnh sát, giấy chứng nhận cảnh sát, bằng lái xe, mau lấy ra! Tên lái xe Đông tử kia mặc dù đã chảy máu mũi nhưng vẫn chỉ vào Trần Thái Trung hét lên: – Thằng nhóc kia, tao sẽ không để yên cho mày chuyện này… Bằng lái xe phải không? Mày cứ đứng yên đó, tao sẽ xử lý mày!
Giọng điệu của thằng nhãi này vô cùng mạnh bạo. Nếu là cảnh sát bình thường thì sẽ xử sự đúng mực một chút, bởi lẽ đối với những người trong lĩnh vực này, việc nhiều hơn một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện. Nhưng điều quan trọng là, hắn không muốn buông xuôi chuyện này. Tiếp đó, việc truy cứu trách nhiệm của đối phương là nhiệm vụ của cảnh sát. Thực hiện đối chất giữa người bị đánh và người đánh đã dẫn tới một suy nghĩ trong đầu hắn. – Không có bằng lái, để xe lại! Để xe lại thì có thể đi được. Bây giờ là lúc khẩn cấp, cần sơ tán quần chúng đang vây quanh, những chuyện khác cứ để từ từ giải quyết. Tên lái xe kia còn định nói gì đó thì đã bị đồng bạn của hắn giữ chặt lại. Đông tử dường như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc nên liền hùng hùng hổ hổ tránh ra. Còn muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu! Trần Thái Trung làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được chứ? – Ngươi dừng lại cho ta! Ngươi muốn mang xe đi sao? Hừ, có biết vì sao Kiều Tứ lại bỏ mạng không? Câu nói này đề cập đến m��t điển cố bất chính. Điển cố này không có nhiều người biết lắm, hơn nữa cũng không thích hợp đối với nhân viên chính phủ. Tuy nhiên, tính cách của cấp trên, hắn làm sao mà cản được nhiều như vậy. Tiểu tử, hôm nay không đánh cho mày hết kiêu căng, ta còn chưa buông tay đâu! Tên Đông Tử kia nghe vậy thì cũng giận tím mặt. Hắn cũng biết điển cố này, lập tức quay đầu căm tức nhìn Trần Thái Trung: – Thằng nhóc kia, mày nói vậy là có ý gì?
Bản chuyển ngữ này là thành quả độc quyền của truyen.free, kính mong quý độc giả không sao chép khi chưa có sự cho phép.