(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 78
Thấy Trần Thái Trung bước vào cửa, đôi mắt Thái Đức Phúc sáng bừng, ông ta liền tiến đến mỉm cười chào đón.
– Chà, Thái Trung, hôm nay cậu có nhã hứng ghé chơi chỗ tôi sao?
Thấy ông ta phấn khởi như vậy, lòng Trần Thái Trung dấy lên một cảm giác nhẹ nhõm. Cảm giác này y đã từng trải qua khi còn ở ti��n giới, nay lại xuất hiện, quả thật hiếm có.
– Ha ha, chẳng phải là làm phiền ông sao? À mà, Nhâm Kiều gần đây có hay ghé chỗ này không?
– A Kiều bận công việc ở trường học, nên rất ít khi tới đây.
Thái Đức Phúc khẽ lắc đầu, nét tiếc nuối hiện rõ.
– Cậu có muốn tôi giúp nó mua một chiếc điện thoại không?
– Không cần đâu, không cần đâu.
Trần Thái Trung mỉm cười lắc đầu. Đây chỉ là lời xã giao thuận miệng thốt ra mà thôi. Nhưng khi nghe thấy mấy chữ "điện thoại", y bỗng cảm thấy mình dường như có vẻ hơi keo kiệt. Rốt cuộc, có nên mua cho nàng ta một cái điện thoại hay không đây?
Tâm tình này của y, nếu để cho đám người trên tiên giới biết được, e rằng sẽ khiến họ kinh ngạc vô cùng. Chẳng lẽ đây là Trần Thái Trung nổi tiếng phá hoại hay sao? Mà cũng biết lo lắng cho người khác ư?
Không thể không thừa nhận, Trần Thái Trung đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, chỉ số EQ như vậy vẫn chưa đủ để đối phó nơi quan trường hiểm ác.
Khi hai người đang khách sáo với nhau, Cổ Hân liền tiến đến.
– Chà, quán này mới mở sao? Tôi còn chưa từng ghé qua bao giờ.
– Này lão Cổ, lại đây tôi giới thiệu một chút. Trần Thái Trung kéo Cổ Hân đi tới.
– Đây là ông chủ Thái, và đây là lão Cổ, bạn tôi. Từ nay về sau ông (Cổ Hân) phải thường xuyên ghé qua đây đó!
Trong lòng y đã hạ quyết tâm để Nhâm Kiều làm "bạn gái" của mình. Tuy đây chỉ là xúc động nhất thời, nhưng y đã nói ra thì nhất định phải giữ lời.
Ông chủ Thái từng nghe danh sở trưởng Cổ đã lâu, nay được trông thấy vị quan phụ mẫu trước mặt, ông ta liền đón tiếp nhiệt thành tựa như đón cha mẹ ruột.
"Mẹ nó chứ, đây chẳng phải là khiến ta bị mất mặt hay sao?"
Trần Thái Trung cảm thấy hơi buồn bực. Tuy y biết rõ rằng ông chủ Thái là chủ quán cơm, việc nịnh bợ sở trưởng sở công an là lẽ đương nhiên. Nhưng trên khuôn mặt y vẫn không kìm được mà lộ vẻ khó chịu. "Tên tiểu tử này là tiểu đệ của ta, ông việc gì phải kính trọng như vậy chứ?" y thầm nghĩ.
– Ở đây có phòng nào yên tĩnh không?
Y cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
– Cháu và lão Cổ có chuyện riêng cần bàn bạc.
Thái Đức Phúc là người tinh tế. Vừa nói chuyện vài câu đã biết rằng sở trưởng Cổ rất coi trọng Trần Thái Trung, cho nên ông ta không nói thêm lời nào nữa. Cháu ngoại của mình vẫn còn đó, thì còn sợ gì nữa đây?
Tuy nhiên, Trần Thái Trung mạnh mẽ như vậy cũng khiến ông ta cảm thấy ngoài ý muốn đôi chút. Cho dù sở công an có muốn lấy lòng bí thư đảng ủy, thì sở trưởng Cổ vẫn là người đã hơn bốn mươi tuổi rồi, đúng không?
Mà Trần Thái Trung hình như vẫn chưa tới hai mươi tuổi thì phải?
Vừa ngồi xuống ghế, Trần Thái Trung đã lấy ra những tấm ảnh kia, ném xuống bàn.
– Lão Cổ, ông xem cái này đi.
Cổ Hân cũng đã quen với những hành động của bí thư Trần. Ông ta cầm những tấm ảnh lên xem, rồi khẽ gật đầu.
– Chà, có âm mưu trong này đây. Trần Thái Trung, cậu muốn tôi làm gì? Muốn tôi kiểm tra giúp cậu phải không?
Thì ra, ông ta cho rằng người trong bức ảnh không quan trọng, mà địa điểm mới là quan trọng.
Nơi này, tám phần là đã đắc tội với bí thư Trần rồi.
– Việc này rất nhỏ, ngay cả phòng quy hoạch của chúng ta cũng có người từng tới đây xử lý rồi.
– Không phải, đây là kẻ thù của tôi.
Trần Thái Trung lắc đầu, đưa một tấm hình khác cho Cổ Hân xem.
– Ông xem, chính là tiểu tử này, hắn đui mù mới dám chọc đến tôi.
– Xử lý hắn!
Sở trưởng Cổ vỗ bàn, mặt đầy căm phẫn.
– Tên này dám động đến cậu sao? Hắn muốn chết à? Nói đi, cậu muốn tôi làm gì?
Y nói: – Tôi muốn thỉnh giáo ông một chút.
Trước mặt tên tiểu đệ tương lai của mình, Trần Thái Trung cũng không che giấu sự thiếu hiểu biết của bản thân. Chẳng phải tục ngữ có câu: "Không biết thì phải hỏi, có ai trời sinh mà biết hết tất cả mọi chuyện đâu" sao?
– Người này cũng là cán bộ, ông nói xem phải dùng những bức ảnh này thế nào thì mới có thể khiến hắn rơi vào tình cảnh thê thảm nhất?
– Hãm hại hắn sao?
Cổ Hân cau mày lại, cẩn thận ngẫm nghĩ rồi hít một hơi thật sâu.
– Đó là cán bộ cấp bậc gì? Hắn còn rất trẻ, cùng lắm cũng chỉ là phó khoa đúng không?
– Phó khoa ư?
Trần Thái Trung lạnh lùng hừ một tiếng.
– H���n chỉ là một nhân viên quèn, tuy nhiên cha của hắn lại chính là cục trưởng cục điện lực.
– Cục trưởng cục điện lực thì sao chứ? Muốn xử lý hắn thì cứ việc xử lý thôi.
Cổ Hân cười nhạt, lời nói này của ông ta cũng không phải là khoác lác.
Dĩ nhiên, ông ta vẫn chưa mất đi lý trí của mình.
– Ừ, tôi cứ giả vờ không biết cha hắn là ai thì được rồi. Cứ theo trình tự mà làm. Hừ, sau này hắn có muốn nói gì thì cũng đã muộn rồi.
– Đúng vậy, đúng thế.
Trần Thái Trung vô cùng tán thành với kế hoạch này. Thậm chí sở trưởng Cổ còn nghĩ xa hơn nữa.
– Lúc nào thu thập hắn xong, cậu đã lấy lại được thể diện.
Chắc chắn rằng cục trưởng đại nhân kia, một khi con trai mình bị xử lý, sẽ tìm người giúp đỡ. Như vậy, sở trưởng Cổ có thể mượn cơ hội này ra ơn để lấy lòng hắn ta. Nghĩ đến cảnh cục trưởng cục điện lực phải đến cục công an để tìm người thì quả là thú vị biết bao. Chuyện này quả thật là... vẹn toàn cả đôi bên.
Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy từ trong mắt đối phương hiện ra vẻ đ��c ý, rồi không hẹn mà cùng mỉm cười. Bất chợt, cả hai phá lên cười lớn.
Thật lâu sau, Trần Thái Trung mới ngớt tiếng cười.
– Lão Cổ, chuyện này... rốt cuộc phải hãm hại hắn như thế nào đây?
– Rất đơn giản! Vừa hay gần đây tôi cảm thấy chướng mắt với một quán bar, cứ thế nhét hắn vào đó.
Cổ Hân chậc lưỡi, tiện tay cầm lấy tấm ảnh rồi im lặng.
– Ừ, sau này cậu hợp tác với tôi. Sở công an của chúng ta sẽ tích cực càn quét tệ nạn.
– Nhất cử lưỡng tiện sao, lão Cổ?
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng. Y đối với đề nghị này thì chẳng tỏ vẻ gì. Tuy nhiên, Cổ Hân giúp y mà còn định vơ cả chuyện khác vào đây khiến y cảm thấy không vui.
Y không phải là không muốn để Cổ Hân kiếm tiền, nhưng y không muốn người khác xem thường chỉ số thông minh của mình.
– Hừ, thiếu tiền thì ông cứ nói thẳng ra, tôi hỗ trợ ông một chút cũng không thành vấn đề. Tại sao ông lại cứ phải giúp tôi bằng cái kiểu đó chứ? Ông làm như vậy, chẳng phải là nghĩ rằng tôi rất dễ bị lừa gạt hay sao?
Không khí trong phòng, nhất thời trở nên trì trệ.
Mọi quyền bản dịch chương này đều được bảo hộ và thuộc về truyen.free, kính mong quý độc giả trân trọng thành quả.