Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 89

Việc làm ăn của Mười Bảy... phải nói thế nào đây? Trần Thái Trung không tài nào chấp nhận nổi, đúng vậy, hoàn toàn không thể.

Hắn chỉ mang đến hai cô gái, tuy dáng người cũng khá tốt, nhưng trong mắt Trần Thái Trung thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Vấn đề thiếu “nữ phục vụ” cũng không phải là trọng yếu, Câu lạc bộ còn chưa khai trương mà! Nhưng điều chết người là hắn lại dẫn đến hai người phụ nữ trung niên đã ngoài ba mươi tuổi.

Hai người này là chị em, tướng mạo cũng không đến nỗi tệ. Nhưng dù nói thế nào thì năm tháng cũng không chừa một ai, dung nhan từng xinh đẹp rồi cũng sẽ có ngày tàn phai như hoa cúc vàng. Hai người này khó lắm mới có thể coi là những phụ nữ có tuổi mà thôi.

Hai người đến đây cũng không phải để làm “nữ phục vụ”. Bọn họ được Mười Bảy kéo tới để cùng hợp tác. Bởi vì người chị tên Lưu Phán Nam chính là phó bí thư ở huyện Thông Ngọc.

Huyện Thông Ngọc tỉnh Thiên Nam nổi tiếng là một vùng “nghèo nàn lạc hậu”, nơi đó địa hình núi non hiểm trở, đất đai cằn cỗi, khó giữ nước. Giao thông cũng không thuận tiện, mỗi năm đều phải dựa vào nguồn tài chính của đất nước để sống qua ngày.

Thế nhưng, chuyện đời lại cứ lạ lùng như vậy, huyện Thông Ngọc chẳng có chút tài sản nào lại sinh ra người đẹp. Điều này có lẽ cũng vì gen di truyền, phụ nữ ở đây đều có nước da trắng nõn và dáng người yểu điệu, miệng anh đào mắt trái hạnh, da trắng như tuyết, tay như ngó hành. Người đẹp ở huyện Thông Ngọc trước nay chưa bao giờ thiếu.

Cho nên, “tìm người” là mục tiêu hàng đầu của Mười Bảy. Hắn ta ở đó lựa chọn, không biết may mắn thế nào mà gặp được Lưu Phán Nam.

Lưu Phán Nam từng là thư ký riêng của một vị lãnh đạo nào đó ở huyện Thông Ngọc. Sau đó vị lãnh đạo kia xảy ra vấn đề gì đó mà bị giáng chức. Nhưng khi còn tại vị, ông ta đã kịp đưa cô đến hội liên hiệp phụ nữ, cô còn được thăng chức làm phó bí thư.

Những chuyện này có thể nói là không hiếm thấy ở những huyện vùng nông thôn, thậm chí có thể nói đây cũng chính là một thông lệ.

Những kẻ có chút lương tâm và quyền lực, sau khi hưởng thụ thân thể của tình nhân thì đem cô tiến vào liên hiệp phụ nữ, nhờ vậy mà cô có thể có được một chén cơm công chức mà ăn. Sau khi sắp xếp được mọi thứ thì cũng coi như là anh tốt tôi tốt, tất cả đều tốt.

Lưu Phán Nam chính là một người ngực to không não, hay nói cách khác là tướng mạo tỷ lệ nghịch với trí thông minh. Nhưng ngược lại, Lưu Vọng Nam, em của cô, vì đã từng làm văn nghệ, ti���p xúc với một số lãnh đạo, và quen mặt nhiều người, nên khi nghe Mười Bảy muốn tìm những cô gái trẻ xinh đẹp để đưa vào thành phố Phượng Hoàng làm việc, lại được bao ăn bao ở đầy đủ các loại, cô đã rất nhanh đoán được ý đồ của hắn.

Hai tỷ muội nhà này đều là những người tiêu tiền như nước, mà nay cũng rất e dè những ông chủ nghèo. Hai cô nghe thấy có chuyện làm ăn như vậy thì khó tránh khỏi động lòng. Những năm gần đây, người đời cười nghèo chứ không cười kỹ nữ. Người đẹp sinh ra ở huyện Thông Ngọc, tuy kinh tế lạc hậu nhưng bàn về mức độ cởi mở thì tuyệt đối không thua kém gì các loại thành phố lớn như Phượng Hoàng.

Trên thực tế thì điểm quan trọng chính là: Hiện nay Lưu Phán Nam đang công tác ở hội liên hiệp phụ nữ, suốt ngày bận rộn khắp nơi, giao thiệp đủ mọi chuyện. Cô tương đối quen thuộc với tất cả những phụ nữ trong các thị trấn, lại đúng lúc nhìn thấy Mười Bảy muốn tìm nguồn nhân lực.

Hai người này tuyệt đối ăn khớp với nhau.

Nhưng Lưu Vọng Nam vẫn còn có chút hoài nghi với bối cảnh của Mười Bảy, dù sao thì những năm gần đây, chỉ cần có hai cánh tay và cái đầu là có thể tha hồ nói hươu nói vượn được rồi. Cho nên bọn họ muốn đến thành phố Phượng Hoàng “khảo sát” một chuyến, sau đó mới quyết định có hợp tác hay không.

Trần Thái Trung bị chiến lược lâu dài của Mười Bảy và ánh mắt sâu sắc của hắn làm khuất phục. Hắn thật sự có chút dở khóc dở cười:

- Nghe này Mười Bảy, ý của anh là muốn tôi gặp mặt các cô ấy sao? Anh muốn các cô ấy tin rằng phía sau công ty giải trí của mình có chính phủ chống lưng sao?

- Đúng vậy! Lưu Phán Nam kia rất quen thuộc huyện Thông Ngọc, rất có giá trị lợi dụng.

Mười Bảy gật đầu:

- Nhưng bí thư Thái Trung vẫn còn quá trẻ. Trên quan trường, người nào càng trẻ thì càng có tiềm lực phát triển. Tôi cảm thấy anh rất phù hợp.

- Hơn nữa, tôi cũng không lừa anh đâu. Thái Trung, anh rất có tiềm lực làm lãnh đạo, không phải kiểu cáo già mà lại có khí thế nghé con không sợ hổ. Ừ, có thể nói là “khí chất vương giả” đi!

Lời tâng bốc của Mười Bảy có vẻ quá lộ liễu.

- Đúng vậy, đó là khí chất của tôi. Những kẻ phàm tục kia có thể so sánh được sao?

Trần Thái Trung gật đầu, thưởng thức lời tâng bốc này. Nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi mất vui, bởi vì hắn phát hiện ra gã trước mặt đang hết lần này đến lần khác lại khiêu chiến sức chịu đựng của mình.

- Nghe này Mười Bảy, anh thấy tôi giống kiểu người dẫn mối sao? Anh cảm thấy... chuyện cán bộ chính phủ mà đi làm mối truyền ra ngoài sẽ êm tai lắm sao?

- Trời, hiện nay không phải thời đại phát triển kinh tế sao? Rất nhiều người làm như vậy, anh lúc này là một phó bí thư thì sợ cái quái gì?

Mười Bảy dĩ nhiên không cho là phải. Hắn vừa nói vừa nhìn khắp mọi nơi xung quanh. Sau đó hắn lại hạ thấp giọng, nhưng bốn phía trước mắt ngay cả một bóng người cũng không có.

- Nói cho anh biết, có rất nhiều quan chức thích những chỗ này. Tôi không lừa anh đâu, đúng là như vậy. Câu lạc bộ muốn nâng cao cấp bậc nữ phục vụ, tương lai chỗ này có thể trở thành sân sau của anh. Muốn thăng quan thì không thể chỉ dựa vào hậu trường, anh phải học được cách nịnh nọt lãnh đạo... Được, cho dù anh không muốn nịnh bợ kẻ khác, nhưng dù sao anh c��ng phải biết lôi kéo lòng người chứ?

- Lôi kéo lòng người sao?

Lời này Thái Trung cũng rất thích nghe, bởi vì hắn biết đây không phải sở trường của mình, cũng vì vậy mà hắn gặp phải rất nhiều phiền muộn. Có lẽ mình sẽ là người đầu tiên làm “đầu gà” trên thế giới này, chuyện này cũng có đáng gì đâu?

- Ừ! Cô gái kia tên gì? Lưu Vọng Nam phải không? Không phải anh định để cô ta kiêu ngạo đấy chứ?

Hắn quyết định thay đổi chủ đề:

- Tên của hai chị em nhà này, sao lại giống nhau thế? Phán Nam, Vọng Nam... thật khó nghe!

- Nơi đó mọi người đều như vậy cả, đều muốn có một con trai!

Mười Bảy nghiêm túc giải thích:

- Nhưng cô em kia, tôi cũng không muốn để cô ta ra vẻ ta đây, cô ấy am hiểu rất nhiều thứ...

Hắn lại đảo mắt nhìn khắp bốn phía, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng bỉ ổi:

- ...Là “nội mị”, biết “nội mị” là gì không?

- “Nội mị” sao?

Trần Thái Trung liếc mắt nhìn hắn rồi cười lạnh một tiếng:

- Anh cũng có tư cách nói chuyện “nội mị” với tôi sao?

Nếu bảy trăm năm trước có người nào nói về “nội mị” thì không có người nào trên thế giới hiểu rõ điều này hơn so với hắn. Trên Tiên giới cũng không có nhiều hồ ly tinh tu thành tiên, cũng chỉ có hơn một trăm tám mươi con mà thôi, trong đó cũng có loại Huyền Thiên Cửu Vĩ Hồ mà hiện nay trên thế giới đã tuyệt chủng. Nếu nói về một “nội mị” của phàm nhân thì làm sao có thể so sánh kiến thức với hắn được chứ?

Vì nguyên nhân này mà Trần Thái Trung cũng không muốn tự mình thử nghiệm, nhưng nếu chỉ đơn thuần luận bàn kiến thức thì phóng mắt khắp thiên hạ, có kẻ nào dám nói chuyện “nội mị” với hắn? Điều này đơn thuần được gọi là chênh lệch cảnh giới, sinh sau đẻ muộn mà dám so đo sao.

- Mị thuật của cô gái này lợi hại lắm sao? Đã từng thấy chưa?

- Thật sự rất lợi hại!

Mười Bảy gật đầu, vẻ mặt rất trịnh trọng. Hắn thấy vị lão đại của mình chưa hẳn đã biết “nội mị” là thứ gì, nói không chừng vẫn còn là xử nam:

- Tôi định mời cô làm cô giáo dạy “phục vụ”, ừ, có thể dạy một đám “nữ phục vụ” có được trình độ như vậy thì Câu lạc bộ của chúng ta không phất lên cũng không được.

- Cô giáo dạy phục vụ sao?

Trần Thái Trung cảm thấy rất ngạc nhiên. Người có kiến thức như hắn mà lại chưa từng được nghe qua loại chức vụ này. Nhưng nếu Mười Bảy không muốn giải thích rõ ràng thì hắn cũng chẳng hỏi nhiều làm gì.

Trần Thái Trung cũng không muốn quản những công việc khi Câu lạc bộ đi vào hoạt động, hắn cũng không có hứng thú để quản lý. Nhưng hắn cũng đồng ý với Mười Bảy gặp mặt hai cô gái kia một lần. Đáng tiếc là Lưu Phán Nam chỉ ở lại thành phố Phượng Hoàng ba ngày thì đi về trước, cô ta chỉ để lại em gái ở đây để phụ trách công việc xúc tiến quan hệ.

- Cô chính là Lưu Vọng Nam?

Trần Thái Trung nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt một hồi lâu, dù nhìn thế nào hắn cũng không thấy dung mạo của cô gái trước mặt có bất kỳ điểm nào giống với những hồ ly đã tu luyện thành tiên nữ cả.

Lưu Vọng Nam trông cũng không tồi, đã ba mươi hai, ba mươi ba tuổi mà bộ dạng vẫn như gái hai mươi bảy, hai mươi tám. Nước da của cô vẫn rất mịn màng và trắng nõn, gương mặt không trang điểm nhưng lại có đường nét rõ ràng như được điêu khắc. Dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng thấy rất xinh đẹp, đây là một gương mặt rất hợp với khiếu thẩm mỹ Hy Lạp cổ đại.

Lưu Vọng Nam mỉm cười, giọng nói của cô trong trẻo và dễ nghe như chuông bạc. Ánh mắt cô di chuyển khắp toàn thân Trần Thái Trung, cuối cùng lại khôn ngoan dừng lại ở đôi giày. Cô rõ ràng rất biết cách nhìn hàng: đôi giày da của Trần Thái Trung phải bỏ ra hơn hai ngàn mới mua được, nhưng kiểu cách lại cực kỳ bình thường, rất hiếm thấy, chỉ những cán bộ chính phủ mới ưa chuộng mà thôi.

- Ha ha, ngài chính là bí thư Trần sao? Không ngờ lại trẻ như vậy, sau này xin chiếu cố!

Trần Thái Trung cũng không để ý đến những câu nói khách sáo của cô. Nói thật, những người phụ nữ thế này còn chưa được hắn đặt vào mắt. Hắn chỉ nghiêm túc gật đầu:

- Nghe Mười Bảy nói cô rất “nội mị”? Tôi nào có thấy gì đâu?

Khi nói ra những lời này thì Trần Thái Trung thậm chí còn không xem đối phương là một người phụ nữ. Hắn không có tư tâm, tất nhiên sẽ không có gì phải kiêng dè. Hắn chỉ đơn thuần muốn thảo luận vài vấn đề kỹ thuật, không sai, chỉ là vài vấn đề kỹ thuật mà thôi.

Lưu Vọng Nam nghe thấy những lời này thì trong lòng cảm thấy sửng sốt. Những ông chủ háo sắc cô đã gặp qua rất nhiều, nhưng gấp gáp như người trước mặt thì lại rất hiếm khi được gặp.

“Đang có người ngoài mà dám nói đến những chuyện quyến rũ sao?”

Lưu Vọng Nam nghĩ tới đây thì vội vàng quay đầu lại nhìn Mười Bảy.

Trên mặt Mười Bảy không có bất kỳ biểu cảm gì, hắn biết rõ khí thế mạnh mẽ của bí thư Trần. Dù trước mắt thấy những lời này có chút đường đột, nhưng đối với tác phong của bí thư đại nhân thì lại nhất quán.

Lưu Vọng Nam nhìn thấy vẻ mặt của Mười Bảy thì lập tức hiểu ra điều này. Đúng vậy, đây mới thật sự là khí thế mạnh mẽ. Căn bản không cần phải thông qua giấy chứng nhận thân phận hay các loại công cụ hậu trường, mà đã thể hiện ra khí thế mạnh mẽ như vậy. Điều này thể hiện rằng người ta cảm thấy căn bản không cần phải kiêng dè gì cô ta và Mười Bảy.

- Có ai nghe nói câu “sư tử phải cân nhắc với cừu non” chưa? Không có, căn bản là không có!

Sau khi suy nghĩ kỹ điều này, phân lượng của người thanh niên kia trong lòng Lưu Vọng Nam lập tức tăng lên rất nhiều lần. Cô đỏ mặt, cúi đầu nói:

- Trần bí thư, ngài... ngài muốn biết điều này sao? Em có thể biểu hiện một chút cho ngài biết, không biết khi nào thì thuận tiện?

Đây cũng không phải là ngượng ngùng, mà chính là kỹ xảo. Không còn nghi ngờ gì nữa, trên phương diện này, Lưu Vọng Nam đã nắm giữ tương đối tốt.

Chương truyện này, được chuyển ngữ tinh tế, chỉ có tại truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free