(Đã dịch) Quỷ Bí Địa Hải - Chương 150 : Cavendish gia tộc
Tổng đốc Hà Phương Đảo, Daniel, ngồi trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn xấp tin tức tình báo trên tay.
"Mấy gã điên rồ này lại muốn làm gì đây?"
Không chỉ riêng một nơi, khắp Bắc Hải vực, tín đồ của Quang Minh thần giáo đều có dị động, dường như sắp có chuyện lớn xảy ra.
"Chẳng lẽ yên ổn mấy năm rồi, chúng lại định khai chiến với Futan giáo nữa sao? Đáng ch���t thật."
Vừa nghĩ tới khả năng này, Daniel lập tức đau đầu. Nếu hai giáo phái này giao chiến, toàn bộ Bắc Hải vực sẽ bị khuấy động đến mức nước đục ngầu, và toàn bộ bố cục hắn dày công sắp đặt cũng sẽ bị xáo trộn hoàn toàn.
"Két." Một thanh niên tuấn tú bước vào từ bên ngoài, đó là con trai hắn, Jack.
"Con gần đây đang bận gì thế?"
"Con đã nói với cha rồi." Jack vừa nói vừa ngả mình lên ghế sofa bên cạnh.
"Cha định để con tiếp quản đám người ở Cục Cảnh sát thứ bảy sao?"
Vẻ khinh miệt hiện rõ trên mặt Jack: "Mấy người đó con thèm vào! Thưa cha, chắc cha không biết đâu, có vài kẻ ỷ vào tổ tông mình là hậu duệ của những người đầu tiên đặt chân lên đảo, mà dám treo danh mạo hiểm giả để lĩnh lương. Con dám chắc là bọn họ còn chưa từng chạm vào một di vật nào. Nơi này cần một Cục Cảnh sát thứ bảy hoàn toàn mới!"
Nét mặt Daniel trở nên nghiêm trọng. "Đúng là cũng nên chấn chỉnh lại rồi. Cục Cảnh sát thứ bảy nhất định phải lấy lại sức mạnh đỉnh cao của nó. Chúng ta sẽ ban hành một đạo pháp lệnh, chuyện này không có gì phải bàn cãi. Kẻ nào dám cản trở, bất kể hậu thuẫn của hắn là ai, đều sẽ bị lôi ra!"
Jack biết cha lần này là muốn làm thật. Chuyện lần trước thật sự khiến hắn mất mặt vô cùng, ấy vậy mà để một người phụ nữ xoay bọn họ như chong chóng. Điều này khiến các Tổng đốc khác coi gia tộc Cavendish của họ như trò cười.
"Cha gọi con tới có chuyện gì? Nếu không có gì, con về trước đây, bên con còn một đống lớn chuyện phải giải quyết."
Daniel thu lại vẻ nghiêm nghị, khẽ ho khan một tiếng đầy lúng túng rồi nói: "Hãy tạm gác những gì đang làm đi đã. Cha gọi con tới là muốn con nói chuyện kia với em gái con một tiếng."
Hai mắt Jack trợn tròn. "Dựa vào cái gì lại là con nói?"
"Con là anh trai nó."
"Cha thấy con gái mình không thèm để ý đến mình, nên lại đẩy con ra làm kẻ ác sao? Thưa phụ thân đáng kính của con."
Daniel với tay lấy pho tượng khẩu pháo đồng đặt bên cạnh, ném thẳng về phía hắn. "Đừng có lắm lời nữa! Mau đi ngay cho ta!"
Uỳnh một tiếng, khẩu pháo đồng thu nhỏ nặng hàng chục cân bị Jack giơ một tay ra đỡ gọn. "Thưa cha, lần này cha nợ con đấy!"
Khi ra đến vườn hoa, Jack tiện tay ngắt một đóa hoa, cầm trên tay rồi đi về phía phòng của em gái mình.
Chặn lại cô hầu gái vừa định mở miệng nhắc nhở, Jack đẩy cửa bước thẳng vào.
"Anh hai, có chuyện gì vậy ạ?" Margaret vội vàng nhét mấy trang giấy vào ngăn kéo, rồi quay người nhìn người anh đang bước tới.
"Đây là đóa hoa đẹp nhất vùng này mà anh đã công phu lắm mới tìm được. Chỉ có loài hoa như thế này mới xứng với công chúa của gia tộc Cavendish chúng ta."
"Anh lại giở trò này nữa rồi. Đóa hoa này chẳng phải anh tiện tay hái ở vườn hoa sao?" Vẻ mặt Margaret đầy vẻ ghét bỏ.
Jack duỗi ngón tay, cài đóa hoa lên tai Margaret. "Đúng là em gái anh có khác, thông minh thật. Anh đến là để nói với em một chuyện. Tổng đốc đảo Mặc Trần, Tử Minh, sắp đến đây, em có muốn đi gặp không? Anh nhớ hồi nhỏ em chơi với hắn rất thân."
Margaret bực tức giật phắt đóa hoa trên tóc xuống. "Chắc chắn lại là cha gọi anh đến đúng không? Em đã nói đủ rồi, em không muốn g���p họ!"
Nhìn ánh mắt tức giận của em gái, hắn nhanh chóng nghiêng người đến gần, nhẹ nhàng choàng tay qua vai cô bé rồi nói: "Đừng giận anh mà, ông già đó ép anh đến, anh cũng có cách nào đâu."
"Anh mau ra ngoài đi, em không muốn nói chuyện với anh bây giờ." Margaret hất đầu sang một bên.
"Em yên tâm đi, em gái, thật ra anh ở phe em mà." Jack mỉm cười, dùng vai huých nhẹ.
"Thật?"
"Đương nhiên là thật. Thật ra chuyện lặt vặt này của em thì có gì đâu. Anh đã sớm nghe nói rồi, chẳng phải chỉ là chuyện tình cảm trai gái thôi sao. Để anh nghĩ vài cách giúp em. Em có phải rất thích gã đàn ông đó không?"
"Anh nói vớ vẩn gì thế!" Cô gái cúi thấp đầu, thẹn thùng.
"Hại gì mà ngại! Rốt cuộc em có muốn anh giúp không?"
Margaret mặt càng lúc càng đỏ, xoắn vặn tà váy, khẽ nói bằng giọng lí nhí như muỗi kêu: "Ừm..."
Jack buông tay ra, giả bộ trầm tư, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng. "Anh đã nghĩ ra mấy cách rồi, em xem cách nào là phù hợp nhất nhé. Thứ nhất, em hãy bảo hắn ở rể nhà chúng ta, cùng chúng ta phát triển gia tộc Cavendish. Nếu em đồng ý, chuyện bên cha cứ để anh lo liệu."
"Không được, Charles tiên sinh sẽ không đồng ý."
"Cách thứ hai, em cứ tạm gác hắn sang một bên đi, chờ hắn chiếm được một hòn đảo cho riêng mình, rồi bảo hắn đến đây đón em về làm vợ."
"Vậy thì phải chờ đến bao giờ chứ... Vả lại chuyện này nguy hiểm biết bao." Vẻ mặt Margaret tràn đầy vẻ không tình nguyện.
"Còn cách thứ ba, anh sẽ phái người bắt hắn về, nhốt trong phòng, trói lại cho em mặc sức trêu đùa, đến khi em chán, em sẽ không còn thích hắn nhiều như vậy nữa."
"Bành!" Margaret đỏ bừng cả mặt, giơ cuốn sách dày cộp lên, đánh mạnh vào người Jack. "Anh cút ngay cho em!"
"Không sao, không sao. Phụ nữ gia tộc Cavendish chúng ta, đừng nói là trêu ghẹo một gã đàn ông, em có chơi đùa với vài tên nữa thì vẫn có người xếp hàng xin cưới em thôi."
Càng nhiều sách vở khác bay tới, Jack cười trộm, vừa né tránh vừa lùi dần ra ngoài.
Nhìn người anh vẫn còn cười cợt ở cửa, Margaret tức giận ngồi phịch xuống, quay lưng lại. Hốc mắt cô bé không khỏi đỏ hoe. "Đồ dối trá! Anh chỉ đang đùa giỡn em thôi!"
Nhìn bóng lưng em gái, nụ cười trên môi Jack tắt hẳn. Hắn rút trong túi ra một điếu xì gà, ngậm vào miệng rồi bật lửa châm.
"Không được hút thuốc ở chỗ của em!"
Theo ánh lửa bập bùng, khói trắng bao phủ lấy gương mặt Jack.
"Margaret, em đã 17 tuổi rồi, cũng nên trưởng thành đi. Việc em được bảo bọc tốt như vậy không phải vì thế giới này tốt đẹp, mà là vì cha đã chặn mọi chuyện xấu xa ở bên ngoài. Em cũng nên nghĩ cho cha một chút."
Nhìn người em gái đang giữ im lặng, Jack nói tiếp: "Em có biết lần trước vì sự tùy hứng của em, cha đã tổn thất bao nhiêu lợi ích khi phải lùng sục em khắp biển không? Nếu địa vị gia tộc Cavendish bị người khác cướp mất, cái gã thuyền trưởng Charles chó má của em đó, sẽ chẳng thèm để ý tới em đâu."
Margaret muốn phản bác, nhưng giọng điệu xa lạ của người anh khiến cô bé có chút sợ hãi.
"Em gái, hãy vứt bỏ những ảo tưởng viển vông đó đi, suy nghĩ kỹ xem một cô con gái Tổng đốc nên làm gì. Chỉ khi giúp cha củng cố vị trí Tổng đốc, em mới có thể mãi l�� viên ngọc quý của Hà Phương Đảo."
Khi Margaret hạ thấp mi mắt, không còn ngửi thấy mùi khói nữa, cô bé chậm rãi quay người lại, thì phát hiện người anh mình đã biến mất từ lúc nào.
Cô gái rút từ trong ngăn kéo ra một trang giấy. Trên đó là bức chân dung Charles sinh động như thật, mà cô bé đã lén lút mời họa sĩ giúp vẽ.
Nàng nhìn xem bức chân dung, khóe miệng trễ xuống, biểu lộ sự tủi thân tột độ.
"Vì cái gì ta thích một người, các ngươi mỗi người đều không cho ta đi cùng với hắn..."
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của truyen.free, không thể sao chép dưới mọi hình thức.