Chương 106
Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Cái gì gọi là nhất nhãn vạn niên?
Ở trong đám người, rất xa nhìn thấy một gương mặt một đôi mắt, tiểu cô nương nghiêng đầu, khẽ nhếch miệng, cầm một chuỗi hồ lô ngào đường, ngốc ngốc manh manh nhìn về phía trước, đó chính là nhất nhãn vạn niên.
Thời gian phảng phất ngừng trôi, sau đó chảy ngược về quá khứ.
Hắn như lần nữa nhìn thấy muội muội mười năm trước, tiểu cô nương nhỏ tuổi do chính hắn nuôi lớn.
Tần Tư Cổ nhảy lên lao ra khỏi sương phòng, cũng không rảnh lo cái gì có nhục văn nhã, muốn xuống lầu chạy nhanh đuổi theo...
Nhưng mà, hắn hận!
Mọi người đều nói, vô dụng nhất là thư sinh, quả nhiên!
Hắn xuống lầu gấp gáp, một chân vội vàng giẫm hụt, từ trên lầu ngã xuống.
Vài người đồng liêu mắt trừng chó ngốc, cứng đờ nhìn thế tử phủ Tần Quốc Công văn thần trẻ tuổi mẫu mực điển phạm, lấy tư thế cực kỳ bất nhã, từ trên cầu thang rơi xuống.