Chương 104
Phục Linh mở to mắt nhìn Tần Hoan, nhất thời không phản ứng kịp, "Xương của tiểu hài tử?"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, trước đây ta vẫn cứ nghĩ đây là xương ở chỗ nào đó trên người Nhị di nương, cho nên nhìn lâu như vậy vẫn không nghĩ ra là xương ở chỗ nào, thêm nữa thi cốt của Nhị di nương cơ bản đã đầy đủ rồi, vừa rồi nghe thấy mọi người nói đến chuyện phân biệt hoa thì ta mới nghĩ đến có lẽ ta đã sai ngay từ đầu rồi. Nếu đây căn bản là xương của tiểu hài tử còn chưa trưởng thành thì đặt lên người Nhị di nương đương nhiên sẽ không thích hợp, hoặc là đặt lên người lớn mà suy tính thì đương nhiên cũng sẽ không đoán ra được xương này nằm ở vị trí nào."
Phục Linh nghe đến đây liền hiểu, trên mặt tỏ ra vui vẻ, "Rốt cuộc tiểu thư cũng đã nghĩ thông rồi! Vậy thì tiểu thư đã biết mảnh xương này nằm ở đâu chưa?"
Tần Hoan nhìn mảnh xương trong lòng bàn tay, nhíu mày một lúc, "Có hơi giống xương bàn tay, với hình dáng và độ rộng này thì có lẽ chính là mảnh xương đệm thứ 2 hoặc thứ 3 trên bàn tay..."
Phục Linh nhìn thoáng qua mảnh xương trong tay Tần Hoan, mặt mày nhăn lại, "Nhưng mà tiểu thư, sao trong giếng lại xuất hiện xương của tiểu hài tử?"
Tần Hoan nắm chặt lấy mảnh xương, thần sắc càng lúc càng nặng nề, "Ta cũng đang suy nghĩ tại sao trong giếng lại có xương của tiểu hài tử. Không chỉ có không nên có xương của tiểu hài tử, mà bất luận mảnh xương dư thừa nào cũng không nên có."
Vẻ mặt Tần Hoan trầm trọng, nàng đi lại lòng vòng trong phòng, đi được vài bước thì đột nhiên nàng xoay người lại nhìn Phục Linh nói, "Vừa rồi lúc chúng ta nhìn thấy Thái Hà, nàng ta nói là đã dẫn người đến lấp giếng rồi à?"
Phục Linh gật đầu, "Vâng, tiểu thư, nói là giếng đã lấp xong rồi."
Tần Hoan siết chặt mảnh xương trong tay nàng, hít nhẹ vào một hơi, "Nếu như đã lấp đất lên thì hiện tại không gấp rút nữa. Chờ đợi tin tức của Thế tử Điện hạ bên kia thôi, thân phận của Nhị di nương cũng rất quan trọng."
Tần Hoan tuy nói như vậy thế nhưng trong lòng lại hiểu được, nếu đáy giếng kia thật sự có chôn thi cốt khác thì hiện tại Tưởng thị lại lấp giếng đi chính là muốn che giấu điều gì đó. Mà nếu như nàng tùy tiện muốn một lần nữa đào giếng đã lấp lên thì chắc chắn sẽ bứt dây động rừng. Tần Hoan chau mày suy nghĩ rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Giờ này rồi, Thế tử Điện hạ có lẽ sẽ không đến rồi."
Phục Linh đuổi theo suy nghĩ của Tần Hoan cũng có hơi rầu rĩ, "Tiểu thư có cần phái người đi xem không? Hay là chúng ta đến Hầu phủ tìm Thế tử Điện hạ?"
Tần Hoan lắc lắc đầu, nàng quyết định khiến cho lòng mình bình tĩnh lại, "Chờ chút nữa đi."
Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua phía cửa, "Ta không sao rồi, em mang hoa vào đây, bảo mấy người bọn họ về nghỉ ngơi đi."
Phục Linh vâng lời rồi đi ra ngoài. Tần Hoan nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không biết tại sao đáy lòng lại có chút cảm giác bất an. Nàng cụp mắt xuống nhìn mảnh xương trắng nho nhỏ trong lòng bàn tay này, đột nhiên cảm thấy mảnh xương trở nên nặng nề đè chặt xuống tay nàng.
Cơn mưa đầu thu rơi xuống liên tiếp 3 ngày, mặc dù vậy trong Tần phủ vẫn có nha sai canh giữ. Có lúc Hoắc Hoài Tín đến phủ 1 lần, thế nhưng cũng không làm gì mà chỉ ở lại 1 lúc rồi rời đi, Tần Hoan lại chưa từng thấy Yến Trì đến đây.
Trong lòng Tần Hoan hơi bồn chồn, Phục Linh cũng lo lắng theo, thế nhưng Tần Hoan biết, nếu như tất cả đều không có thu hoạch gì thì Yến Trì nhất định sẽ đưa tin về Tần phủ trước tiên. Hiện tại hắn không đến phủ thì có lẽ đã tra ra được gì đó rồi.
"Đã 4 ngày rồi, sao vẫn không thấy Thế tử Điện hạ đâu?"
Phục Linh nhìn hoa Hương tuyết hải đã nở rộ trên bàn Tần Hoan mà thở dài, sau đó nàng quay sang thì thấy Tần Hoan lại đang xem mấy quyển sách thuốc. Hai quyển sách này là Tần Hoan mua được ở ngoài phố, còn mảnh xương nhỏ kia đã được Tần Hoan để vào bên trong ngăn kéo rồi. Tần Hoan nghe thấy Phục Linh nói vậy thì ngước lên, "Nhất định là đã tra ra được gì rồi."
Phục Linh nháy mắt mấy cái, "Tra ra được thì vì sao không đến Tần phủ? Hung thủ vẫn còn đang ở trong phủ mà?"
Tần Hoan thở dài thu dọn sách để sang bên cạnh, nàng mở cửa sổ ra thì thấy mưa bên ngoài đã ngớt dần rồi. Nàng vươn tay ra ngoài, mưa bụi lất phất bay bay rơi vào lòng bàn tay nàng, "Đương nhiên là có chuyện nên mới chậm trễ rồi."
Phục Linh nghe thấy thế liền lẩm bẩm, "Cũng không biết hung thủ có còn gây ra chuyện gì nữa không."
Phục Linh nói như vậy lập tức gợi lên sự chú ý của Tần Hoan, thế nhưng nàng nghĩ giây lát rồi lắc đầu, "Vẫn chưa biết thân phận của hung thủ, không biết động cơ là gì cho nên cũng không đoán ra được, có điều đã nhiều ngày nay trong phủ đều có nha sai canh giữ cho nên có lẽ hung thủ cũng không dám làm xằng bậy."
Đối tượng ra tay lần trước của hung thủ là Bát di nương và Lưu quản gia, địa vị 2 người này trong phủ không hề cao, có thể thấy được người này lúc xuống tay cũng còn có chút đắn đo. Nghĩ đến đây Tần Hoan liền nhíu mày, lúc Bát di nương chết thì trên người có mang theo 1 cái khăn, nàng ta ra ngoài vào nửa đêm có lẽ đã tưởng lầm hung thủ là Lưu quản gia, tức là hung thủ đã mượn danh nghĩa của Lưu quản gia để gọi Bát di nương ra ngoài. Thế còn Lưu Xuân thật sự đâu?
Lúc Lưu Xuân chết là ở trong rừng trúc tím, lúc đó Bát di nương đã chết cho nên không thể có khả năng hung thủ mượn danh nghĩa của Bát di nương lừa gạt Lưu Xuân đi vào trong rừng. Mà Lưu Xuân mất tích 1 ngày 1 đêm, thời điểm tử vong chính là giờ tuất đêm hôm đó, tức là hung thủ đã tự lộ diện, chính mình lừa Lưu Xuân đến rừng trúc?
Có thể hung thủ biết rõ Lưu Xuân và Bát di nương cấu kết cho nên mới mượn cơ hội này lấy lòng hoặc đe dọa. Sau đó Lưu Xuân liền cho rằng trốn vào bên trong rừng trúc sẽ tránh được một kiếp. Đến giờ tuất, hung thủ mang theo đồ ăn đến gặp Lưu Xuân, nhân cơ hội đó giết hắn!