Chương 110
"Uống thuốc theo đơn này 3 ngày, đơn thuốc này 1 là để giải độc, 2 là để ngăn chặn bệnh hoa liễu. Có điều bệnh hoa liễu khó chữa cho nên ta cũng không hoàn toàn nắm chắc, thành ra cũng không biết có thể kéo dài thêm được mấy ngày."
Tần Hoan viết xong rồi đưa đơn thuốc cho gia nô hầu hạ Tần An, gia nô này biết y thuật cao minh của Tần Hoan thế nên cảm kích không thôi, hắn tạ ơn không ngớt rồi mới ra ngoài lấy thuốc. Tần Hoan đứng dậy sau đó lại đi vào buồng nhìn thoáng qua Tần An đã bị trói ở trên giường, trong mắt nàng lại không hề có vẻ thương hại như khi nhìn các bệnh nhân khác.
Yến Trì đứng ở phía sau lưng nàng, một lát sau mới khẽ nói, "Đi thôi, ta đưa ngươi trở về."
Tần Hoan gật đầu sau đó xoay người đi ra khỏi viện.
Náo loạn qua đi thì sắc trời vẫn còn sớm, Tần Hoan ngước mắt lên nhìn thì thấy vòm trời một mảnh màu xanh thẳm trong veo, ánh bình minh vẫn còn như ẩn như hiện nơi chân trời tạo thành một dải ánh vàng tươi lan tỏa ra giữa nền trời xanh lam, lại giống như một bức tranh sơn dầu với màu xanh chủ đạo, rồi lại được rắc thêm một lớp bột vàng lên trên.
Bình minh thời tiết man mát kèm theo những cơn gió nhẹ phất phơ thổi đến khiến cho Tần Hoan cảm thấy hơi lạnh, nàng khép vạt áo lại. Nàng vừa cúi xuống thì thấy hoa cỏ mọc ven đường đã phủ một lớp sương mỏng nhẹ như băng, nàng khẽ thở ra rồi nhíu mày, "Thời tiết đúng là nói lạnh là lạnh ngay, vẫn còn chưa đến tháng 10 mà."
Phục Linh hầu hạ bên cạnh, Yến Trì cũng ở đây thế nhưng nàng lại đánh bạo nói, "Tiểu thư quên rồi à, mấy năm nay ở phía nam đến thời điểm này đều lạnh như thế, chẳng qua là vừa lạnh vừa ẩm ướt mà lại không có tuyết rơi."
Tần Hoan gật đầu, "Ừ, thì ra là thế."
Yến Trì vốn đang nhìn ngắm vòm trời trong sạch như nước kia, nghe thấy thế liền nhìn lướt qua Tần Hoan rồi chau mày, "Lúc ngươi rơi xuống hồ đã bị thương ở đầu? Bây giờ còn có chỗ nào không khỏe nữa không?"
Tần Hoan lắc đầu, "Lúc mới tỉnh lại thì hơi đau đầu, hiện tại đều đã khỏi rồi, chỉ là những chuyện trước đây đều không nhớ rõ lắm thôi."
Đôi mắt Yến Trì chăm chú nhìn nàng, giữa đồng tử đen thăm thẳm hiện lên một tia nghi hoặc xen lẫn với dò xét, "Những chuyện trước đây không nhớ rõ lắm... Mất trí nhớ? Như vậy có lẽ trong đầu vẫn còn có chỗ nào đó bị tổn thương, người ta nói dao sắc không gọt được chuôi, sao ngươi không đi tìm đại phu khác xem bệnh cho ngươi? Nếu như để lại tai họa ngầm gì đó thì tương lai nhất định sẽ gây ra biến chứng rất lớn."
Mặc dù Yến Trì không tinh thông y lý thế nhưng hắn chinh chiến sa trường quanh năm, cho nên hiểu được nhiều loại nội thương và ngoại thương. Trên chiến trường có nhiều người mặc dù không hề nhìn thấy thương tích bên ngoài thế nhưng nội tạng hay bên trong đầu đều bị hủy rồi, đại phu trong quân thường hay nói trong đầu có máu tụ, hoặc nội tạng bị va đập vỡ nát, bên ngoài không nhìn ra cái gì thế nhưng bắt buộc phải uống thuốc.
Tần Hoan lắc đầu, "Sợ nhất là thương tổn đến xương cốt hoặc là trong não có máu tụ, có điều sau này ta không còn đau đầu nữa, đại khái là không cần thiết phải xem đại phu đâu, có lẽ do một kinh mạch nào đó bị tổn thương, cho nên quên đi chuyện trước đây cũng là có khả năng."
Đại phu tinh thông về nhiều loại kinh mạch thì đương nhiên Yến Trì hiểu được, bản thân Tần Hoan cũng là đại phu, hiểu biết về các loại bệnh tật đương nhiên cũng sẽ không chủ quan về bệnh của chính mình, cho nên Yến Trì không nhiều lời về chuyện này nữa, hắn hỏi lại, "Đêm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Khóe mắt Tần Hoan giật giật một cái, "Kỳ thật cụ thể thế nào thì ta đã quên mất rồi, đại khái là vì thời tiết ngột ngạt cho nên trong lòng ta cũng thấy hơi khó chịu, định đi dạo quanh hồ bán nguyệt một chút, thế nhưng đột nhiên trời lại đổ mưa to khiến cho ta giật mình mà trượt chân rơi vào trong hồ."
Yến Trì nheo mắt, "Hồ bán nguyệt trong Tần phủ các ngươi ta đã nhìn qua, trừ phi ngươi vốn có ý định coi thường mạng sống của mình chứ không thì cũng sẽ không đi đến sát bên cạnh hồ. Nếu không đi sát cạnh hồ thì làm sao mà trượt chân được?"
Tần Hoan thở dài, Yến Trì vốn suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, cho nên lời nói dối tùy tiện cũng không thể nào gạt được hắn.
"Có thể lúc đó ta thật sự có hơi hoảng hốt, hoặc đúng là có ý nghĩ coi thường mạng sống mình đi. Hiện tại ta đã không còn nhớ rõ lắm, có điều chuyện đã qua rồi, trải qua chuyện đó một lần thì cõi lòng ta cũng mở mang ra rất nhiều."