Chương 114
"Cửu cô nương, trên thư tín này có gì không đúng à?"
Đôi lông mày thanh tí của Tần Hoan khẽ chay lại, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa khiến cho Từ Hà nhìn thấy thế mà căng thẳng theo. Một lát sau, Tần Hoan quay người lại nhìn Từ Hà, "Bên trên này viết khiến cho ta nghĩ đến một chuyện."
Nói xong nàng lại nhìn về phía tiền viện, "Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đang làm gì?"
Nét mặt Từ Hà hơi lúng túng, "Vừa rồi Tri phủ Đại nhân dẫn người quay về, hiện tại Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đều đã ra khỏi phủ rồi, hình như là ông chủ của tiệm cầm đồ kia chạy trốn rồi. Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ đang đuổi theo."
Yến Trì và Hoắc Hoài Tín cũng không có ở trong phủ?!
Lòng Tần Hoan liền nặng xuống một bạc, thấy vẻ mặt nàng trầm trọng nên Từ Hà vội hỏi, "Cửu cô nương đang nghĩ đến cái gì thế? Có cần tại hạ trợ giúp gì không? Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân còn không biết lúc nào mới có thể quay lại."
Lông mày Tần Hoan càng nhíu chặt lại, ngay lập tức chỉ vào thư tín trên tay Từ Hà, "Bên trên này viết lúc Nhị di nương và phu quân mình mở tiệm tơ lụa thì thường xuyên nhìn nhầm màu, lấy xanh đậm thay vì đỏ, lấy xanh xa trời thay vì đen. Từ ngỗ tác có biết đây là vì sao không?"
Từ Hà trợn mắt, "Chẳng lẽ ông ta... con mắt không tốt?" Thấy vẻ mặt Tần Hoan không thay đổi, Từ Hà lại gãi gãi đầu, "Đây còn có thể là cái gì? Hay là mắt ông ta có tật?"
Lúc này Tần Hoan mới gật đầu, "Là mắt có tật, mà tật này không cách nào chữa khỏi, còn có thể di truyền cho hài tử nhà mình."
Từ Hà ngay lập tức trợn trừng mắt, "Sẽ di truyền cho hài tử?"
Tần Hoan gật đầu, "Ta ở trong Dược... ở trong sách thuốc có đọc được, có một số người ngay từ khi sinh ra đã không phân biệt được rõ màu sắc, sẽ nhìn màu xanh đậm thành màu đỏ, nhìn màu xanh da trời thành màu đen, đây chính là một loại bệnh, không có cách nào trị được tận gốc cả, tuy vậy lại rất hiếm gặp. Có điều..."
Trên mặt Tần Hoan có chút lúng túng, "Có điều bệnh này cũng cực kỳ quái lạ, có đôi khi phụ thân và mẫu thân cùng nhau bị bệnh này thì hài tử của bọn họ chắc chắn sẽ bị. Thế nhưng nếu như chỉ có 1 mình phụ thân hoặc mẫu thân bị thôi thì lại chưa chắc... Cụ thể là vì sao thì trên quyển sách đó lại không nói rõ, còn trên bức thư này thì cũng chỉ nói phu quân của Nhị di nương có bệnh này, mà chúng ta đã hỏi nhiều như vậy, cũng không có ai nói Nhị di nương bị bệnh đó cả. Bởi thế nên có thể thấy được chắc chắn Nhị di nương không bị..."
"Như thế thì không dễ phán định rồi." Tần Hoan thở dài, giọng nói hơi chần chờ, "Có điều, thật sự lại trùng hợp như vậy sao?"
Phục Linh đứng bên cạnh nghe thế nhưng lại không hiểu, "Tiểu thư người đang nói gì vậy?"
Từ Hà cũng chỗ hiểu chỗ không, "Ý của Cửu cô nương tức là nữ nhi của Nhị di nương và phu quân của nàng ấy có khả năng cũng mắc phải bệnh này? Thế nhưng nữ nhi của bọn họ một người thì đã chết rồi, một người cũng đã táng thân trong biển lửa..."
Tần Hoan mím môi, "Nếu nữ nhi của bọn họ còn sống, có thể đến báo thù hay không?"
Tròng mắt Từ Hà trợn to, "Nếu là ta, chắc chắn ta sẽ..."
Tần Hoan gật đầu nhìn về phía Phục Linh, "Còn nhớ cây dù của chúng ta hay không?"
Phục Linh gật đầu, "Nhớ rõ, sau khi bị rách thì nhờ vào sự khéo tay của tiểu thư, sửa chữa xong rồi lại càng đẹp hơn so với ban đầu."
Giọng nói Tần Hoan hơi trầm xuống, "Không phải do ta khéo tay, mà là có người đưa nhầm dù đến."
"Đưa nhầm dù đến?" Phục Linh đột nhiên nhớ ra, "Đúng vậy! Dù của chúng ta là màu xanh, Thái Hà tỷ tỷ dặn dò bên phòng kho mang dù mới đến cho chúng ta, thế nhưng lại đưa dù màu đỏ tươi đến..."
Ngay lập tức Phục Linh trợn trừng mắt, "Tiểu thư nói Thái Hà tỷ tỷ có bệnh về mắt?!"
Tần Hoan suy nghĩ trong giây lát, giọng nói chợt nhẹ xuống, "Phòng kho sau khi nàng ta căn dặn thì mới làm theo, mà ngày đó người đi theo bên nàng ta chỉ có nam bộc cho nên người hạ lệnh chắc chắn là nàng ta. Nàng ta nói mang màu xanh thì sẽ là màu xanh, nói màu đỏ sẽ mang màu đỏ. Mà dù của chúng ta rõ ràng là màu xanh, chắc chắn không thể nhớ nhầm màu được..."
Ban nãy Phục Linh nghe được những điều từ chỗ Tần Lệ đã đủ khiến cho trong lòng chấn động rồi, tuyệt đối không nghĩ đến chỉ dựa vào một bức thư thế này mà Tần Hoan lại đoán ra được quá nhiều như thế. Thái Hà... Thái Hà không chỉ cấu kết cùng với Tần Sâm, thậm chí lại còn là nữ nhi của Nhị di nương?
Hô hấp Phục Linh rối loạn, đầu óc cũng cố gắng tập trung để tiêu thụ tin tức cho nên hiện tại suy nghĩ không được thông suốt, "Thế nhưng... thế nhưng tuổi tác không đúng mà, còn có... nếu nàng ta là nữ nhi của Nhị di nương, lẽ ra nên hận thiếu gia mới đúng chứ, sao lại..."
Tần Hoan lắc đầu, "Không phải, hiện tại vẫn chưa khẳng định được, không nhất định nàng ta chính là nữ nhi của Nhị di nương. Bởi vì có mắc bệnh này hay không cũng không có tính chất quyết định, huống chi kể cả nữ nhi của Nhị di nương đúng thật là bị bệnh này thì cũng không thể khẳng định đó chính là Thái Hà. Nàng ta chỉ là liên quan đến chuyện này nhiều một chút, vừa vặn lại mắc bệnh này cho nên mối hoài nghi về nàng ta tăng lên một chút mà thôi."
Từ Hà ngu ngơ mãi một lúc sau mới phản ứng lại kịp, "Cửu cô nương nói vị cô nương kia có phải là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh lão phu nhân không?"
Tần Hoan gật đầu, Từ Hà không khỏi kinh ngạc, "Địa vị nàng ta bên cạnh lão phu nhân không thấp, mà thời gian vào phủ cũng không ngắn. Nếu là như vậy, chẳng phải quá là..."