Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 116

"Cháy rồi...!" Mặc Thư không thể tin được mà hô lên một tiếng, đột nhiên phóng đến Phật đường như kẻ điên, "Tiểu thư! Tiểu thư vẫn còn ở trong đó, tiểu thư..."

Mặc Thư vừa chạy vừa gào thét, giọng nói đã mang theo nức nở. Trong lòng Tần Hoan cũng xoắn xuýt lại, nàng quay người sang nhìn Yến Trì, "Qua đó xem thôi! Lửa này quá kỳ lạ..."

Tần Hoan nói xong lại nhìn sang Từ Hà, "Ngươi mang Phục Linh về đi!"

Dứt lời nàng liền kéo váy lên chạy về hướng Phật đường, Từ Hà ôm Phục Linh ngay lập tức chết đứng tại chỗ, hắn cũng muốn đi đến đó cùng mọi người thế nhưng lại không thể buông Phục Linh xuống được. Bên này Yến Trì cũng ngay lập tức đi theo, "Buông Phục Linh xuống, đi thông báo cho toàn bộ người khác trong phủ!"

Tần Hoan đi theo Mặc Thư, Yến Trì đi theo Tần Hoan, mà Tần Sâm thần sắc phức tạp đi tuốt đằng trước cũng thấy được hướng Phật đường cháy lớn. Hắn ngừng chân lại, đôi mắt chậm rãi trợn to, sau đó muốn đi về hướng Phật đường, thế nhưng hắn vừa đi được vài bước thì Bạch Phong đã đưa tay lên cản hắn lại, "Đại thiếu gia muốn đi nơi nào?"

Tần Sâm chỉ vào hướng đám cháy, "Ngươi không thấy sao? Phật đường đã bốc cháy rồi!"

Đương nhiên Bạch Phong thấy được, thế nhưng mệnh lệnh của Yến Trì là muốn hắn dẫn Tần Sâm đến tiền viện để bắt giữ lại.

Nhìn vào con ngươi tĩnh lặng của Bạch Phong, hốc mắt Tần Sâm cũng co rút lại, "Hiện tại ta còn không phải phạm nhân, còn chưa hề luận tội, ta... không ai hiểu biết rành rọt bố cục của Tần phủ hơn ta, nếu như không cứu hỏa thì chẳng lẽ ngươi muốn đốt sạch Tần phủ hay sao?!"

Bạch Phong nhíu mày, trong mắt sinh ra chút do dự, Tần Sâm thấy thế thì đẩy cánh tay Bạch Phong ra rồi đi thẳng về phía Phật đường. Bạch Phong không ngăn cản nữa mà chỉ bám theo sát Tần Sâm. Vẻ mặt Tần Sâm rất kiên quyết thế nhưng trong lòng lại nghi ngờ vì sao Phật đường lại bốc cháy, mà nghĩ đến lời vừa rồi Tần Hoan nói, sự bất an càng lúc càng xâm chiếm trái tim hắn.

Nhà kho vốn ở phía Đông, Phật đường cũng ở phía Đông của Tần phủ, Mặc Thư đi tuốt đằng trước dẫn đầu đoàn người chạy về hướng Phật đường. Nàng vừa mới từ đó rời đi khoảng 1 khắc, thể nhưng hiện tại Phật đường lại biến thành một biển lửa, đừng nói là trong viện mà ngay cả cửa chính của Phật đường cũng đều bị ngọn lửa bao quanh. Gió lạnh ngày thu quét qua, trong không khí ngoại trừ mùi khét của củi cháy thì còn có một mùi dầu nồng nặc gay mũi. Mặc Thư tuyệt vọng đứng ở ngoài cửa, ánh mắt đỏ rực lên!

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

Mặc Thư gào khàn cả giọng, sau lưng lại có tiếng bước chân truyền đến, nàng quay đầu lại nhìn thấy Tần Hoan và Yến Trì cùng nhau chạy đến. Nước mắt lăn dài trên má Mặc Thư, nàng vội vàng túm lấy cánh tay Tần Hoan, "Cửu tiểu thư! Tiểu thư nhà ta vẫn ở bên trong! Tiểu thư vẫn ở bên trong... Cửu tiểu thư... làm sao bây giờ..."

Còn chưa dứt lời thì thân hình Yến Trì đã lướt lên nóc nhà, Tần Hoan cầm lấy tay Mặc Thư, nhìn biển lửa này thì lòng nàng cũng trĩu nặng. Nàng nhìn lên phía trên nóc nhà thấy bóng dáng của Yến Trì, đột nhiên nàng cũng mím chặt môi lo lắng.

Ở xa vẫn chưa cảm nhận được, thế nhưng vừa đến phía trước thì mới nhìn thấy thế lửa này lớn đến thế nào. Cuộc đời này của Tần Hoan chưa bao giờ chứng kiến một trận lửa lớn đến vậy, nên hiện tại trong lòng nàng cũng rối bời. Nàng vội vàng nhìn lên Yến Trì, rất nhanh sau đó hắn lại nhảy xuống đất.

Có điều lần nhảy lên nhảy xuống này thì trên vạt áo của hắn đã dính đầy bụi đen, hắn phất phất vạt áo rồi lắc đầu, "Toàn bộ phòng ốc phía sau đều cháy rồi, bốn phía chính phòng đều cháy, ngay cả chính phòng cũng bị ngọn lửa thiêu đốt không có cách nào đặt chân xuống."

Lời này vừa nói ra đã khiến cho đôi chân Mặc Thư mềm nhũn, nàng vô lực kéo lấy tay Tần Hoan, trong miệng chỉ thì thào khóc lóc, "Tiểu thư..."

Đang trong lúc tuyệt vọng thì Mặc Thư vừa ngước đầu lên, nhìn thấy Tần Sâm và Bạch Phong chạy đến. Sắc mặt Tần Sâm trắng bệch, trong mắt cũng tràn đầy lo lắng, mà trên người vết máu loang lổ, tay phải buông thõng vô lực tựa hồ như là bị thương. Mặc Thư không biết Tần Sâm vừa rồi muốn giết Tần Hoan, cũng không có tâm tư quan tâm vì sao hắn bị thương. Nàng chỉ một lòng nghĩ đến Diêu Tâm Lan cho nên điên cuồng bổ nhào sang phía Tần Sâm.

"Thiếu gia! Cháy rồi! Mau cứu tiểu thư đi..."

Tần Sâm đến đây vì Tưởng thị và Thái Hà, vốn đang kinh ngạc vì sao Mặc Thư lại ở đây mà vừa nghe thấy câu này thì nhất thời kinh ngạc, "Tâm Lan ở trong này?"

Mặc Thư gật đầu lia lịa, "Lão phu nhân nói muốn mời tiểu thư qua nói chuyện, nô tỳ vừa dẫn tiểu thư đến đây, mới, mới chỉ chưa đến 1 khắc mà đã cháy rồi. Thiếu gia, tiểu thư có thai! Thiếu gia..."

Mặc Thư khóc lóc khiến cho lời nói bị đứt đoạn, thân thể Tần Sâm đột nhiên cứng đờ lại.

Lời Tần Hoan vừa nói toàn bộ đập mạnh vào trong đầu óc hắn, cho dù hắn không tin thì hiện tại lửa lớn trước mặt thế này cũng không cho phép hắn không tin nữa. Thế lửa chay hừng hực, bọn họ đứng cách cửa 4-5 trượng thế nhưng sức nóng của ngọn lửa cũng khiến người ta muốn lùi lại thật xa. Tia lửa bắn ra khắp nơi cùng với tro đen tung bay trong gió bất cứ lúc nào cũng có thể bắn lên người bọn họ, ngọn lửa lớn như vậy chắc chắn không phải tự nhiên mà bốc lên. Người phóng hỏa là ai? Vì sao lại phải chờ sau khi Diêu Tâm Lan đến rồi thì mới đốt?

Tưởng thị đương nhiên không muốn hại Diêu Tâm Lan, vậy người phóng hỏa chỉ có khả năng là nàng...

Yến Trì nhìn Bạch Phong, "Đi gọi người trong phủ đến cùng nhau cứu hỏa."

Bạch Phong tuân mệnh, xoay người biến mất vào trong bóng đêm. Ngay lúc này bóng đêm đã chìm xuống rất sâu, rất nhiều hạ nhân đều đã đi ngủ, thế nhưng trận lửa lớn như vậy rất nhanh đã kinh động đến toàn bộ các nơi trong phủ. Từ Hà và Bạch Phong chỉ tùy tiện kêu một tiếng liền có rất nhiều tôi tớ cầm xô chậu bình nước chạy đến. Mà ở phía trước Phật đường, lần đầu tiên trong đời Tần Hoan cảm thấy bản thân mình thật là nhỏ bé bất lực.

"Có mùi của dầu thông, lửa này là người ta cố tình dốt."

Giọng nói Tần Hoan tối nghĩa, nhìn xuyên thấu qua ngọn lửa đang điên cuồng tàn sát bừa bãi kia nàng có thể lờ mờ nhìn thấy bình phong trước cửa Phật đường. Bức tường làm bình phong đó bên trên viết đầy kinh Phật, thế nhưng hiện tại lại cháy đen ngòm, bởi vậy nàng không thể nào tưởng tượng ra quang cảnh đằng sau bức bình phong ấy nữa.

"Là Thái Hà?" Yến Trì khẽ hỏi Tần Hoan, nàng gật gật đầu.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương