Chương 117
Tro đen bám đầy lên khắp y phục của Yến Trì, vạt áo lại càng có nhiều chỗ bị lửa đốt cháy, còn Bạch Phong rơi xuống phía sau lưng hắn lại càng chật vật hơn, trên áo trắng của hắn toàn bộ bị nhiễm bẩn, sau lưng lại bị đốt thủng hẳn một lỗ lớn. Thế nhưng khi nhìn thấy hai người trước sau đều ra ngoài đầy đủ thì tất cả mọi người không nhịn được mà thở dài nhẹ nhõm.
Tần Hoan ngửa đầu lên nhìn Yến Trì, nhất thời không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.
Yến Trì ho nhẹ 2 tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ quần áo của chính mình, thế nhưng khi nhìn thấy bụi đen tung bay loạn xạ thì hắn vội vàng lui về phía sau một bước. Đến khi hắn phủi y phục mình xong thì Tần Hoan ở bên này vẫn chưa hề nhúc nhích.
Yến Trì nhăn mày, hắn bình tĩnh nhìn sang Tần Hoan, "Làm sao thế?"
Từ Hà ở bên cạnh cũng sốt ruột đầu đầy mồ hôi, nghe thấy thế liền nói, "Vừa rồi đột nhiên Điện hạ lao vào đám cháy, Cửu cô nương bên ngoài lo lắng đến hỏng rồi, tiểu nhân chưa bao giờ nhìn thấy Cửu cô nương như vậy."
Tần Hoan nhất thời thanh tỉnh lại thần trí, nàng quay đầu trừng mắt lườm Từ Hà một cái, sau đó quay lại thì bắt gặp đôi mắt tràn đầy ý cười của Yến Trì. Thấy Yến Trì cười cười thì không hiểu sao trong lòng Tần Hoan thấy không được tự nhiên, vẻ mặt nàng lạnh lùng nói, "Điện hạ có nghĩ đến không, nếu như vào trong rồi không ra được nữa thì bọn ta phải làm sao?" Vừa mới dứt lời thì Tần Hoan liếc mắt nhìn thấy một vết cháy trên vai trái Yến Trì.
Áo khoác của hắn bị đốt cháy đen, bởi vì màu đen cho nên hiện tại không biết là có bị thương hay không. Tần Hoan chau mày, "Bị thương?"
Ý cười nơi đáy mắt Yến Trì vẫn chưa tiêu tán, "Không việc gì. Ngươi lại lo lắng cho ta!"
Tần Hoan cảm thấy lời hắn nói khiến cho ánh lửa càng bùng cháy, cũng khiến cho mặt nàng ngày một nóng lên. Nàng muốn phản bác thế nhưng lại không biết phải nói thế nào cho phải.
Mà câu trả lời này của Yến Trì cũng chính là ngầm thừa nhận hắn bị thương rồi, Tần Hoan lại nói, "Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, thế nhưng vẫn nên nhìn xem."
Yến Trì lắc đầu, chỉ nhìn sang Bạch Phong. Tần Hoan hơi bất an nên cũng nhìn sang Bạch Phong, Từ Hà lại nhanh chân hơn Tần Hoan, hắn chạy ra đằng sau lưng nhìn chỗ y phục bị đốt cháy của Bạch Phong rồi quay sang Tần Hoan nói, "Cửu cô nương, bị rách chút da rồi, có lẽ là do bị ngọn lửa đốt trúng."
Tần Hoan gật đầu ghi nhớ trong lòng, đang định hỏi Yến Trì rốt cuộc là thương tổn nghiêm trọng đến đâu thì đột nhiên bên kia Diêu Tâm Lan đau đớn kêu lên một tiếng.
Lâm thị khóc lóc nói, "Tâm Lan, Tâm Lan, con đừng sợ, con đã ra ngoài rồi."
Nếu như không phải dùng thương tổn hay tính mạng của Tần Sâm ra đánh đổi thì Lâm thị vẫn cực kỳ muốn cứu Diêu Tâm Lan. Diêu Tâm Lan được Tưởng thị sủng ái chủ yếu vì tính tình cực kỳ tốt, Lâm thị cũng không hề có chút chán ghét nào với nàng, lại cộng thêm nàng đang mang thai đích tằng tôn của Tần gia, cho nên bà ta càng yêu thường Diêu Tâm Lan hơn.
Diêu Tâm Lan được Tần Sâm đặt nằm thẳng trên mặt đất, Lâm thị ôm lấy nửa người trên của nàng, trên người nàng cùng với Tần Sâm đều bị khói hun đen xì, trên váy áo nàng đều bị ngọn lửa tạt cháy xém từng mảng. Vạt áo Tần Sâm cũng bị thiêu hủy mất một nửa, trên thân cả 2 người những vết thương nhỏ đương nhiên không thiếu, nhưng may mà đều không hề đáng ngại.
Nhớ kỹ Diêu Tâm Lan có thai, Tần Hoan vội vàng chạy đến trước mặt Diêu Tâm Lan.
Lâm thị còn đang dùng khăn lau đi bụi đen bám trên mặt Diêu Tâm Lan, nàng ho nhẹ 2 tiếng rồi mở to mắt ra. Diêu Tâm Lan ngơ ngác nhìn Lâm thị, lại nhìn thấy Tần Sâm đang đứng bên cạnh đám người Tần Hoan, hốc mắt đỏ lên sau đó ngay lập tức rơi lệ.
"Tâm Lan đừng sợ, Sâm Nhi đã cứu con ra ngoài rồi."
Lâm thị lại khẽ an ủi một câu, Diêu Tâm Lan quay người lại tóm được bàn tay Tần Sâm, "Sâm ca..."
Mặt mày Tần Sâm bám nhiều tro bụi hơn nhiều so với Yến Trì và Bạch Phong, hắn cầm lấy tay Diêu Tâm Lan, hốc mắt cũng hơi chút ẩm ướt, "Lan Nhi, ta nói rồi, ta sẽ cứu nàng ra ngoài."
Diêu Tâm Lan mím môi, nhất thời không biết nói gì, chỉ theo bản năng sờ xuống bụng mình, tựa như xác định lại hài tử của chính mình có còn mạnh khỏe hay không. Nước mắt Lâm thị lã chã rơi xuống, "Thật tốt quá, quá may mắn."
Lâm thị vừa nói xong chữ cuối cùng thì đột nhiên Tần Sâm nói, "Mẫu thân, tổ mẫu vẫn còn ở bên trong."
Lâm thị vừa nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, "Không thể! Sâm Nhi, con cứu được Tâm Lan ra ngoài thì đã tận lực rồi."
Đáy mắt Tần Sâm u ám không nhìn ra được cảm xúc, vừa giống như toàn bộ cảm xúc đều cuộn trào lên cực kỳ phức tạp, lại giống như mờ mịt chỉ còn lại hắc ám. Hắn đặt tay Diêu Tâm Lan lên tay Lâm thị, sau đó lập tức đứng dậy.
"Sâm Nhi!"
"Sâm ca!"
Lâm thị gào lên một tiếng bi thương, Diêu Tâm Lan cũng ngay lập tức ngồi dậy, túm chặt lấy vạt áo Tần Sâm, nước mắt nàng lại tuôn trào, "Sâm ca muốn đi đâu? Người Sâm ca không buông được xuống là ai?"
Tần Sâm không nhìn Diêu Tâm Lan mà trong lòng chỉ có một suy nghĩ là lao vào bên trong đám cháy kia.
"Lan Nhi, ta không thể bỏ mặc tổ mẫu."