Chương 119
Tần Hoan vừa vào đến phòng trong thì quả nhiên Diêu Tâm Lan đã mở mắt ra.
Mặc Thư nắm lấy tay Diêu Tâm Lan, bà vú ôm tiểu bảo bối đứng cạnh cửa sổ, toàn bộ người trong phòng ai nấy cũng đều vui mừng.
"Tiểu thư... Cửu tiểu thư đến rồi..."
Mặc Thư khẽ nói bên tai Diêu Tâm Lan một câu, Tần Hoan cũng bước nhanh đến bên cạnh nàng. Tần Hoan trước tiên bắt mạch cho nàng sau đó hỏi Mặc Thư, "Thuốc đã uống chưa?"
Mặc Thư vội vàng gật đầu, "Uống rồi, đã uống được 2 khắc."
Tần Hoan gật đầu, "Vậy là tốt rồi." Nói xong Tần Hoan nhìn sang Diêu Tâm Lan.
Diêu Tâm Lan vừa mới tỉnh lại nên trên mặt vẫn còn trắng bệch, hơi thở cũng cực kỳ yếu ớt. Tần Hoan cúi sát hơn nữa, khẽ gọi một tiếng, "Đại tẩu..."
Con ngươi Diêu Tâm Lan khẽ động, di chuyển về phía Tần Hoan.
Không biết là do kiệt sức hay tinh thần quá mức mệt mỏi, ánh mắt Diêu Tâm Lan di chuyển rất chậm, mà khi nhìn thấy Tần Hoan xong rồi cũng không hề có gì giao động. Tần Hoan lại gọi thêm một tiếng, "Đại tẩu, đã nhìn thấy Thê Thê chưa?"
Diêu Tâm Lan ngơ ngẩn nhìn Tần Hoan, nhưng vẫn không nói lời nào.
Mặc Thư vội nói, "Đã nhìn rồi, tiểu thư mới tỉnh lại đã nhìn rồi..." Nói xong Mặc Thư lại lo lắng nhìn Diêu Tâm Lan, "Có điều tiểu thư không nói chuyện cũng như không hề có biểu hiện gì. Có phải tiểu thư đau quá nên choáng váng rồi?"
Tần Hoan giơ tay lên quơ quơ ra trước mặt Diêu Tâm Lan, nàng thấy con ngươi Diêu Tâm Lan chớp lên, cũng không phải là không có phản ứng.
Tần Hoan khẽ nói, "Nếu như Đại tẩu khó chịu thì cứ nhắm mắt lại ngủ một chút đi. Lúc Đại tẩu thức dậy thì sẽ không còn chuyện gì nữa rồi. Có muội ở đây, thân thể Đại tẩu rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Còn Thê Thê nữa, vú nuôi đã đến rồi, Thê Thê sẽ không sao đâu."
Con ngươi Diêu Tâm Lan giật giật, nhìn vượt qua vai Tần Hoan về phía sau...
"Trời sáng rồi..."
Giọng nói Diêu Tâm Lan cực khẽ, thế nhưng Tần Hoan lại có thể nghe được rõ ràng. Nàng bị giọng nói yếu ớt của Diêu Tâm Lan làm cho lòng mình trĩu nặng, còn đang định nói tiếp thì có vẻ như Diêu Tâm Lan lại nghe lời nàng mà nhắm mắt lại.
Tần Hoan quay lại nhìn thoáng qua cửa sổ, quả nhiên bóng đêm đen như mực đã dần dần tan biến, từ chân trời có thể thấy được chút ánh mặt trời.
Mặc Thư thấy thế có chút khẩn trương, "Cửu tiểu thư..."
"Không sao cả, tẩu ấy chỉ là quá suy nhược, quá mệt mỏi mà thôi, để tẩu ấy ngủ một lát."
Lúc này Mặc Thư mới nhẹ nhàng thở hắt ra, Tần Hoan đi sang bên cạnh rồi một lần nữa viết đơn thuốc, "Đây là đơn thuốc mới, nửa canh giờ sau đút cho Đại tẩu, sau đó 2 canh giờ lại uống thêm lần nữa, một ngày 4 lần. Thân thể Đại tẩu suy yếu cộng thêm vết thương mới, mấy ngày nay phải cực kỳ chú ý, lát nữa đợi cho tinh thần Đại tẩu tốt hơn một chút thì thay y phục sạch sẽ cho tẩu ấy."
Mặc Thư vội vàng tuân mệnh, sau đó đi căn dặn mấy vú già bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt Tần Hoan cũng mệt mỏi rồi nên Mặc Thư lên tiếng, "Cửu tiểu thư cũng đã mệt mỏi cả đêm rồi, hay là cứ quay về nghỉ ngơi trước đi, tiểu thư ở đây đã có nô tỳ trông coi rồi, Cửu tiểu thư đừng nên để bản thân mệt mỏi dẫn đến bị bệnh."
Vốn đã trả qua kiếp nạn sinh tử, lại suốt cả đêm không chợp mắt cho nên Tần Hoan đích thật là đã mệt muốn chết, nghe thấy lời này Tần Hoan cũng không từ chối nữa liền nói, "Máu Đại tẩu đã ngừng chảy, thế nhưng nếu như nhìn thấy máu lại chảy ra nữa thì phải đến nói cho ta biết."
Nói xong Tần Hoan lại nhìn lướt qua giường ngủ ở cách đó không xa, khẽ nói, "Còn có... Đại ca đi rồi..."
Sắc mặt Mặc Thư trắng bệch, cũng đè thấp giọng xuống, "Đại thiếu gia..."
Tần Hoan trầm mặc gật đầu, "Đi cứu lão phu nhân sau đó không thể ra ngoài, vừa rồi ta đã đến xem, chuyện này trước mắt đừng có nói cho Đại tẩu biết. Nếu như tẩu ấy hỏi thì cũng phải chờ cho khi nào tinh thần tốt hơn nữa rồi tính sau."
Bàn tay Mặc Thư hơi run rẩy, thế nhưng nàng hiểu được ý của Tần Hoan nên vội vàng gật đầu đồng ý.
Tần Hoan nhìn dáng vẻ mặt trắng mắt hồng này của Mặc Thư thì khẽ nói trấn an, "Sau này Tần phủ chỉ có thể như bèo trước gió, ngươi là người tín nhiệm nhất bên cạnh Đại tẩu, phải vì Đại tẩu mà tính toán nhiều một chút."