Chương 65
Có thể nhìn thấy 6 chấm đen nhỏ, xếp hành hình bán nguyệt.
Tần Hoan nghĩ đi nghĩ lại, đây chắc chắn là dấu răng.
Răng là phần xương cứng rắn nhất của con người, có thể gây ra vết thương rất sâu. Vết thương này của Tống Nhu có vẻ đang trong quá trình bình phục, thế nhưng chắc chắn có lưu lại dấu vết. Từ Hà lần đầu tiên nghiệm thi là vào buổi sáng hôm sau, sau khi phát hiện ra xác chết không đầu, lúc đó thì thi thể đã bắt đầu hình thành thi ban rồi. Rất có thể Từ Hà vẫn chưa chú ý đến vết thương nhỏ này, sau này thi thể bắt đầu thối rữa, trên da có đốm xanh nên khả năng phát hiện ra vết thương là rất nhỏ. Ngay cả Tần Hoan cũng phải tận lực thì mới không để sót.
Mặc dù Tần Hoan vẫn chưa quyết định thân phận của thi thể này là Tống Nhu, nhưng nàng xác nhận cỗ thi thể này có 9 phần đúng là Tống Nhu rồi.
Nếu là Tống Nhu, tại sao trên đầu vai nàng lại có dấu răng?
Tống Nhu là quý nữ danh gia vọng tộc, hàng ngày chắc chắn là được nuông chiều 10 ngón tay không dính nước, nên chắc chắn nàng không thể đánh nhau với người ta rồi bị cắn linh tinh. Nhưng nếu không phải như vậy, mặc dù Tần Hoan chưa trải đời thì cũng chỉ có thể suy đoán theo một phương hướng không trong sáng. Nàng đã xem xét rất kỹ, thời gian lưu lại dấu răng này có lẽ là trong vòng 7 tháng trở lại đây.
Tay cầm bút của Yến Trì hơi ngừng lại, hiển nhiên là cũng bởi vì phát hiện này cực kỳ ngoài ý muốn. Tần Hoan suy nghĩ một chút, nàng nhìn kỹ lại cỗ thi thể trên bàn, một lát sau nàng lắc đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, Yến Trì cũng đã hiểu. Ý của Tần Hoan là hắn đừng ghi lại vết thương này vào trong nghiệm trạng.
Yến Trì gật đầu, lúc này Tần Hoan mới đi kiểm tra lại những khu vực khác của thi thể. Đã không thể mổ nghiệm nên Tần Hoan không thể có phán đoán chính xác, huống chi vết thương này đã tồn tại tận hơn 7 tháng, nàng cũng chẳng biết phải định nghĩa nó thế nào.
Mà thân phận của thi thể này lại càng khiến cho nàng nghi vấn trùng trùng.
Tần Hoan ngừng lại ánh mắt tập trung, Yến Trì nhịn không được hỏi, "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?!"
Tần Hoan mím môi nói, "Ta đang nghĩ vì sao hung thủ phải chặt đầu người chết. Hung thủ giết người bình thường cũng cực ít người có thể mất trí đến mức này, thế nhưng người này ra tay cực kỳ lưu loát, rốt cuộc là hắn và nạn nhân có mối thâm thù đại hận gì?"
"Cho nên ngươi hoài nghi thân phận của nạn nhân?"
Tần Hoan gật đầu, "Ngày đó nhìn thấy nạn nhân bên trong hiệu hoa, ngay từ ban đầu mọi người đã cho rằng đây là tiểu thư Tống gia, thế nhưng người chết bị chặt mất đầu, hiện tại thạm thời vẫn không có cách nào xác định được thân phận của nàng."
Nói xong Tần Hoan lại nhìn về phía Từ Hà, "Từ ngỗ tác, trong tay ngươi có bản khẩu cung mà hôm đó thẩm vấn tùy tùng của Tống thị không?"
Từ Hà nghe thấy nàng gọi vội vàng đi đến rồi lắc đầu, "Không có, khẩu cung đều ở trong phủ nha, ở đây không có." Dừng lại một chút Từ Hà lại hỏi, "Sao vậy? Cửu cô nương muốn biết điều gì?"
Tần Hoan nheo mắt, "Ta muốn xác định thân phận người chết."
Nói xong Tần Hoan lại kiểm tra thi thể lại lần nữa. Nàng xem kỹ tay chận, ngay lúc lật bàn tay nạn nhân lên nàng hơi cau mày, thi thể bắt đầu thối rữa, móng tay cũng biến sắc, nhưng đồng thời nàng lại có thể nhìn được rõ ràng trên móng tay nạn nhân có sơn móng tay còn chưa phai màu. Nàng nhìn kỹ lại, "Đây là Đan hoa khấu ở kinh thành."
Yến Trì nhướn mày, Từ Hà tiến lên phía trước nói, "Sao Cửu cô nương biết?"
Con ngươi Tần Hoan hơi tối, "Hai ngày trước Hầu phủ ở kinh thành gửi quà tặng lễ Thu tịch đến Cẩm Châu, ma ma phụ trách trong phủ phân phát cho tiểu thư trong phủ các món quà nhỏ, trong đó có Đan hoa khấu. Cái này nhuộm lên móng tay thì không những lâu phai màu mà màu sắc lại tươi sáng hơn những thứ tầm thường khác rất nhiều, cho nên hiện tại ở kinh thành đang cực kỳ ưa chuộng..."
Quà lễ Thu tịch từ kinh thành đưa tới đương nhiên không có Đan hoa khấu này. Ngày trước nàng chỉ ở trong khuê phòng, mặc dù không thích trang điểm như những quý nữ bình thường khác, nhưng kinh thành đang thịnh hành cái gì nàng cũng sẽ biết. Mẫu thân thương nàng từ bé đã phải đi theo phụ thân vất vả khổ sở bên ngoài nên sau khi đến kinh thành, mấy chuyện làm đẹp này bà cực kỳ nuông chiều nàng. Hai tháng trước, mẫu thân đã tự tay dùng Đan hoa khấu để nhuộm móng cho nàng.
Bởi vậy nên chắc chắn Tần Hoan nhận ra đây là Đan hoa khấu, đột nhiên nhớ đến mẫu thân làm trong lòng cũng cảm thấy xót xa. Nàng bình tĩnh trở lại rồi mới tiếp tục kiểm tra tay nạn nhân, càng nhìn nàng càng chau mày, xem xong tay trái lại nhìn tay phải, chẳng bao lâu sau nàng đứng thẳng lên, lẩm bẩm như nói chuyện một mình, "Tiểu thư Tống gia... biết đánh đàn?"
Từ Hà nghe thấy thế hơi mơ hồ, "Tiểu nhân chỉ phụ trách nghiệm thi nên vẫn chưa xem trong bản khẩu cung viết những gì. Có điều... sao Cửu cô nương lại phát hiện ra được?"
Tần Hoan nắm lấy tay nạn nhân, ra hiệu nói, "Tay phải nạn nhân mềm mại trắng nõn không hề có tỳ vết gì, nhưng trên tay trái lại có vết chai rất rõ." Nói xong nàng bẻ bẻ ngón áp út nạn nhân, "Vết thứ nhất rất dày, nằm ở đoạn khớp xương thứ hai của ngón áp út tay trái, vết thứ hai là ở khớp ngón tay cái. Hai vết chai ở chỗ này chính là do ngày tháng luyện đàn lưu lại. Cho nên ta suy đoán, tiểu thư Tống gia biết đánh đàn."