Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 77

Tần Hoan đeo mặt nạ, một tay cầm đèn hoa lan còn một tay kéo tà váy lên, vừa đi vừa chạy vào bên trong con ngõ tối.

Trong ngõ nhỏ có khoảng 4-5 người cũng đang đi về sân khấu của Song Thanh ban ở bên này. Tần Hoan nheo mắt nhìn lại, bóng lưng kia cực kỳ giống với Nhạc Thanh nhưng lại đang đi tuốt ở đằng trước không hề dừng lại, nàng không hiểu hắn muốn đi đến chỗ nào.

Tần Hoan dừng bước lại quan sát xung quanh, ngõ này vừa nhỏ vừa dài, càng đi sâu vào bên trong lại càng tối đen như mực, nàng chỉ có mỗi một mình nên thật sự không dám tiếp tục đi vào nữa. Nàng đang do dự thì bỗng nhiên 'Nhạc Thanh' ở phía trước lại dừng bước, Tần Hoan nhíu mày rồi thử đi tiếp 3 bước, nàng vừa bước thì 'Nhạc Thanh' cũng tiếp tục đi.

Trong lòng Tần Hoan lấy làm kỳ lạ, sau khi nàng phản ứng kịp thì ngay lập tức dừng lại. Quả nhiên nàng dừng lại thì đối phương cũng dừng, Tần Hoan nheo mắt, người này biết nàng đang đi theo hắn, hơn nữa có vẻ như hắn đang cố tìn muốn dẫn nàng đi vào trong ngõ nhỏ này.

Nàng và hắn đứng cách nhau khoảng 7-8 trượng, Tần Hoan nhìn bóng dáng hắn thì lông mày càng nhíu chặt lại. Nàng nhớ rất rõ hôm nay Nhạc Thanh cũng mặc một bộ áo choàng giống hệt thế này, thế nhưng nếu là Nhạc Thanh thì tại sao lại không trực tiếp đến tìm nàng mà lại phải dùng loại phương pháp kì quái này dẫn dụ nàng đi về phía trước? Còn nếu hắn không phải là Nhạc Thanh thì sẽ là người nào đây?

Nghĩ đến đây Tần Hoan lại bắt đầu bước tới, nàng vừa cất bước thì người kia cũng bắt đầu đi. Tần Hoan lập tức nhíu mày, kỳ lạ thật, nếu như người này có ác ý với nàng thì tại sao lại cứ giữ khoảng cách thế này?

Nghĩ đến đây Tần Hoan đã không còn sợ hãi như ban nãy nữa, nàng một tay nhấc đèn, một tay âm thầm lấy Hàn Nguyệt trong áo ra nắm thật chặt. Nàng bước rất chậm rãi thế nhưng người đằng trước lại đi nhanh hơn, nàng quan sát một lúc cho đến khi thấy khoảng cách hai người ngày một xa thì mới bắt đầu bước nhanh theo.

Kinh nghiệm trước đây khiến cho Tần Hoan thích tìm tòi nghiên cứu hơn so với người bình thường, cũng do mỗi một vụ án qua tay phụ thân, đều dựa vào việc phụ thân phải cẩn thận tỉ mỉ tra xét chân tướng đến cuối cùng thì mới rõ ràng được. Tần Hoan đã được trải qua khổ cực lớn nhất của cuộc sống, cũng đã được nếm trải nhân tính hung tàn cực điểm cho nên nàng biết người đằng trước có khác thường nhưng nàng hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.

Nàng đi chậm thì người đó đi nhanh, còn khi nàng đi nhanh thì hắn càng đi nhanh hơn. Đến sau này Tần Hoan đã bắt đầu đi chậm lại nhưng đúng là nàng mặc váy dài rất không tiện, một tay cầm đèn, một tay cầm Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt thì đương nhiên không thể vứt bỏ nên nàng quyết định vứt đèn đi rồi nhấc váy đuổi theo bóng người vừa chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Giống như sau khi trải qua bóng đêm sâu thẳm thì có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nàng chạy khoảng 3-5 trượng nữa thì thấy ngay chỗ lối ra tràn ngập ánh sáng. Mà bóng dáng kia lúc chạy đến cuối ngõ lại dừng lại một chút, có vẻ như đang đợi nàng, đến khi hắn thấy nàng lại gần rồi thì mới bắt đầu chạy vụt đi về phía bên phải. Tần Hoan thấy sắp để mất mục tiêu nên không dám chậm trễ, ngay lập tức đuổi theo!

Đợi đến lúc Tần Hoan đầu đầy mồ hôi chạy đến cửa ngõ thì thấy con đường này thực chất chưa đầy tháp đèn, mà bởi vì có sân khấu của Song Thanh ban nên dân chúng ở đây cũng nườm nượp bỏ sang phố bên đó, khiến cho phố này có vẻ trống vắng thưa thớt hẳn lên. Tần Hoan ngẩng đầu lên nhìn sang bên phải, chỉ thấy hai tiểu nương tử đang đi về hướng nàng còn bóng dáng nam tử giống Nhạc Thanh kia đã không còn trông thấy đâu nữa!

Tần Hoan nhất thời mê man, chẳng lẽ người đó dẫn nàng đến đây chính là để cho nàng xem tháp đèn ở đây?

Tần Hoan tiến lên hai bước, tháp đèn đúng thật rất đẹp nhưng nàng cũng đã từng được nhìn thấy những tháp đèn lộng lẫy uy nghiêm hơn thế này nhiều rồi, hiện tại nhìn sang, cho dù vẫn thấy cảnh đẹp ý vui nhưng cũng không đến mức phải đi vào trong ngõ dài tối đen để đi sang đây. Mà người kia, nếu là người quen của nàng thì chắc chắn sẽ cùng nàng nói chuyện đàng hoàng, còn nếu là người không quen thì vì sao lại cố tình dẫn nàng đến đây?

Trong lòng Tần Hoan hơi mê man, nàng nhíu mày nhìn sang tửu lâu trà quán bên phải, đang phân vân không biết có nên đi vào tìm hay không?

Hôm nay là lễ Thu tịch, hàng quán hai bên đường đều đầy ngập khách khứa, ngay từ xa Tần Hoan đã có thể nghe thấy tiếng chơi đoán số từ bên trong truyền ra. Mấy chỗ này đều là chỗ đông người nhiều mắt, nếu người đó muốn giấu diếm thân phận thì chắc chắn nàng sẽ không tìm ra được rồi.

Thế nhưng mục đích hắn dẫn nàng đến đây là gì?

Nàng yên lặng đi tiếp về phía trước mấy bước sau đó mới dừng lại.

Nhất định là có nguyên nhân, thậm chí hắn còn cố gắng giữ khoảng cách với nàng, cho nên người đó có lẽ nàng đã gặp rồi hoặc thậm chí còn quen biết, vậy rốt cuộc là ai....

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương