Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 89

Tần Hoan đã mơ một giấc mơ rất dài

Trong mơ nàng đứng ở trước cửa thành dẫn vào kinh thành, quý tộc quyền thế đều đi đi lại lại như mắc cửi trước mặt nàng. Trên đường lớn trải thảm đỏ nối thẳng từ cửa An Dương môn vào trong, một mình nàng tay cầm đơn kiện bước từng bước một xuyên quan cửa An Dương, đi qua phồn hoa phú quý của kinh thành, qua nha môn lục bộ rồi cuối cùng đi đến trước cửa Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự chưởng quản toàn bộ hình ngục trong thiên hạ, Tần Hoan đánh trống rôi dâng đơn kiện. Chủ quan ngồi trên ghế cao bên trong nha môn vừa nhìn đã nói tội mưu hại của Thẩm Nghị là một án oan, trực tiếp thượng tấu lên trời cao. Tần Hoan chỉ đứng đợi ở trước cửa Đại Lý Tự đợi một lúc, nàng nhìn thấy 3 con ngựa quý chạy từ trong Hoàng cung ra ngoài, người dẫn đầu tay cầm Thánh chỉ. Người còn chưa đến nơi mà giọng nói tuyên đọc Thánh chỉ đã vang vọng khắp chốn.

"Qua thẩm tra, tội của Thẩm Nghị, Đại Lý Tự khanh trước đây đúng là đã bị phán xét sai lầm, hiện nay chiêu cáo thiên hạ Thẩm Nghị vô tội, lấy lại danh dự lưu danh đời sau..."

Thánh chỉ còn chưa đọc xong, Tần Hoan đã giật mình tỉnh dậy.

Đây là kết quả mà nàng tha thiết mong chờ, thế nhưng giấc mơ này quá giả dối rồi, ngay cả trong mơ nàng cũng tự biết là mình đang nằm mơ. Bởi vì toàn bộ những chuyện này đến quá dễ dàng, nàng luôn biết nàng không thể bước vào được cửa An Dương, không thể đi qua nha môn lục bộ, thậm chí ngay cả công đường của Đại Lý Tự nàng cũng không thể đi vào. Quan chủ quản của Đại Lý Tự lại càng không thể dễ dàng đọc tờ đơn kiện kia của nàng.

Đại Lý Tự phụ trách xử tội quan lại và các loại án từ lưu đầy trở lên, sự việc đã trôi qua 1 tháng, hiện giờ nhất định chủ quan của Đại Lý Tự đã được thay người mới. Nếu như không có nha môn Kinh Triệu doãn sơ thẩm thì đơn kiện của nàng thậm chí còn không được chuyển đến công đường của Đại Lý Tự.

Tần Hoan gắng sức nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra lại thì trong mắt đã hoàn toàn thanh sạch.

Màn che buông xuống 4 góc giường nhưng ánh sáng bên ngoài vẫn lọt vào, so với bình thường thì hôm nay đã sáng hơn một chút. Tần Hoan biết hôm nay nàng dậy muộn hơn mọi khi, thế nhưng trong phòng lại hoàn toàn yên ắng. Phục Linh đi đâu rồi? Sao không đến đánh thức nàng?

Tần Hoan thắc mắc xong thì thân thể lại không nhúc nhích, đêm hôm trước đã trắng đêm không ngủ, hôm qua thì suốt cả ngày đều không chợp mắt thế nên đêm nay mới ngủ sâu hơn một chút, không ngờ lại thức dậy muộn thế này.

Ngay lúc đang nằm ngủ nướng thì bên ngoài cửa lại có một tiếng 'Két...', có người mở cửa rồi nhẹ nhàng bước đến.

"Suỵt, nói nhỏ thôi, tiểu thư vẫn còn đang ngủ."

Đây là giọng của Phục Linh, sau đó lại có người khác nói, "Sao tiểu thư vẫn còn đang ngủ? Ta chưa bao giờ thấy tiểu thư dậy muộn như vậy..."

"Tiểu thư đã mệt mỏi nhiều ngày nay rồi, ngươi khẽ chút đi..."

"Tiểu thư đi liền 2 đêm không về, là Hầu phủ bên kia xảy ra chuyện à?"

Phục Linh có vẻ chần chờ một lúc rồi mới nói, "Đúng vậy, thân thể lão phu nhân Hầu phủ hơi không ổn lắm, chỉ tín nhiệm có mình tiểu thư cho nên mới giữ tiểu thư ngủ lại Hầu phủ. Hôm trước tiểu thư đã trông coi lão phu nhân cả một đêm..."

"Ơ, chẳng lẽ Hầu phủ không có thị nữ sao?"

Phục Linh bất đắc dĩ nói, "Đương nhiên không phải là không có thị nữ, là tiểu thư muốn tận tâm tận lực với lão phu nhân Hầu phủ thôi."

Người đang cùng Phục Linh nói chuyện chính là Vãn Đường, nghe đến đây Vãn Đường cười nói, "Thân phận của lão phu nhân Hầu phủ rất tôn quý, có thể được lão nhân gia người yêu thích đúng là phúc khí của tiểu thư chúng ta."

Lời này khiến cho Phục Linh cực kỳ hài lòng, "Đương nhiên rồi, lão phu nhân coi tiểu thư chúng ta như cháu gái ruột của mình vậy."

Vãn Đường thở dài, "Phục Linh tỷ tỷ, chắc người không biết đâu, bởi vì trước đây Lục tiểu thư nói năng bậy bạ bị giam giữ ấy, lão phu nhân đã hạ lệnh cấm hoàn toàn, ngay cả tiết Thu tịch cũng không thể ra ngoài..."

Phục Linh hừ một tiếng, "Đó là đáng đời nàng ta, đúng người đúng tội."

Vãn Đường nghe thấy thế thì cũng phụ họa thêm vào vài câu. Tần Hoan nằm trên giường bị quấy rầy nên đành phải ngồi dậy, nàng vừa mới sột soạt máy tiếng thì Phục Linh ở bên ngoài đã nghe thấy, "A, tiểu thư dậy rồi! Ngươi chờ ở đây đi..."

"Vâng, Phục Linh tỷ tỷ mau vào trong đi."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương