Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 98

Ngụy Ngôn Chi đã tự sát chết ở Thập Lý miếu?

Tần Hoan chau mày, ánh mắt đột nhiên u ám, "Hắn là..."

Yến Trì híp mắt, "Lúc phát hiện ra đã quá muộn rồi, hắn lấy trộm đao của nha sai, mọi người còn tưởng hắn định chạy trốn. Thế nhưng đến lúc đuổi theo được thì phát hiện hắn đã chết ở bên trong rừng bạch dương."

"Trong rừng bạch dương? Là khu rừng ngày xưa Tống Nhu bị giết?"

Yến Trì gật đầu, sắc mặt Tần Hoan cũng trở nên phức tạp, "Sớm biết như vậy thì hà tất lúc trước phải động thủ. Hắn đây là muốn chuộc tội hay là vì muốn trốn tránh trừng phạt sau này?"

Ánh mắt Yến Trì đột nhiên trở nên sâu không thấy đáy, "Cả 2 đi, tính cách hắn cực kỳ tự phụ nhưng cũng cực kỳ tự ti, làm việc cẩn thận chặt chẽ mà thất bại thì đáy lòng lại vì thế mà đau khổ không cam lòng. Có lẽ đây chính là lý do vì sao ngay từ đầu hắn đã giết Tống Nhu."

Tần Hoan gật đầu, Yến Trì lại nhìn nàng nói, "Ngươi chạy gấp gáp tới đây để làm gì?"

Hắn vừa hỏi thì Tần Hoan thoáng giật mình, nàng nhìn trái phải tựa hồ như sợ người xung quanh nghe được. Yến Trì nhìn nàng như vậy liền đi vài bước sang bên cạnh, "Có cái gì muốn hỏi ta?"

Trong lòng Tần Hoan thoáng buông lỏng, ánh mắt Yến Trì quá nhạy bén nên rất dễ bị hắn nhìn thấu, mặc dù vậy cũng không phải là không có lợi, ví dụ như có rất nhiều lúc hắn đoán được suy nghĩ của nàng nên nàng không phải nhiều lời, hắn cứ thế phối hợp cùng với nàng.

Tần Hoan khẽ nói, "Đột nhiên ta nhớ đến, ban nãy có 2 chuyện Thế tử Điện hạ còn chưa nói cho ta biết."

Yến Trì trợn mặt, Tần Hoan nói tiếp, "Thứ nhật, Thế tử Điện hạ phải thẩm vấn Tú Cầm, Tú Cầm có nói Bát di nương để nàng ta đi lấy thuốc từ lúc nào không? Thế tử Điện hạ cũng có thể đến hỏi Tiền Bách Nhận xem phương thuốc đó có phải do hắn kê hay không?"

Yến Trì hơi giật mình rồi lên tiếng, "Tú Cầm đã nói, lần đầu tiên nàng ta đi lấy thuốc là từ khoảng 20 ngày trước, phương thuốc chính là Bát di nương đưa cho nàng, nàng chỉ nghe theo căn dặn mà đi lấy thôi. Ngay cả việc sắc thuốc, ban đầu do Liễu di nương tự mình sắc thuốc, về sau Tú Cầm bắt gặp Liễu di nương lại cứ nhặt riêng mấy vị thuốc ra rồi mới bắt đầu nấu. Sau đó Liễu di nương chống chế là do nàng ta đọc được trên sách thuốc, trên đó nói là phải làm theo cách này, cho nên Tú Cầm không nghi ngờ gì mà chỉ biết làm theo."

Yến Trì dừng một chút rồi nói tiếp, "Ngay cả phủ y trong phủ các ngươi, bọn ta cũng đã hỏi, hắn nói không hề kê thuốc cho Liễu thị. Phương thuốc đó là hầu tì của Liễu thị mang qua, hắn nhìn sơ qua thì thấy đây chỉ là thuốc chưa bệnh cho phụ nhân nên mới không tiện hỏi nhiều."

Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, "Điện hạ, vậy thì phương thuốc đó có phải là do người cấu kết với nàng ta đưa cho? Nàng chắc chắn cũng đã phát hiện ra bệnh của mình, ban đầu có lẽ không biết đó là bệnh hoa liễu thế nhưng càng về sau càng khẳng định thì trong lòng lo sợ trùng điệp. Nàng muốn đi chạy chữa thế nhưng lại sợ bại lộ, vì thế mới cầu người đó giúp đỡ, thậm chí còn tệ hại hơn là uy hiếp người đó, nếu như không chữa khỏi cho nàng thì nàng sẽ để lộ chuyện này ra, dù sao chăng nữa thì bệnh này của nàng gần như là không cứu được nữa. Có lẽ đôi bên đã xảy ra cãi vã, náo loạn đến mức khiến người đó nảy sinh ý định giết người."

Nói xong Tần Hoan lại nói, "Trước đây chúng ta cũng đã nói qua, người cấu kết cùng với Liễu thị có khả năng là Tần Lệ. Đúng là Tần Lệ đã đến chỗ ta xin thuốc, thế nhưng không phải là xin phương thuốc. Hơn nữa cho dù hắn có nhận ra thì phương thuốc này cũng hoàn toàn khác với thuốc của Liễu thị."

Nói xong Tần Hoan lại nhìn thoáng qua trong viện, "Điện hạ điều tra đến đâu rồi?"

Yến Trì lắc đầu, "Vẫn còn đang tra, tạm thời chưa tra ra cái gì cả. Theo ý của ngươi thì hiện tại có 2 người có mối hiềm nghi lớn nhất, người thứ nhất là Tần Lệ, còn người thứ 2 là Lưu quản gia trong phủ?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là như thế."

Yến Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua viện, trên mặt lại có chút khả nghi, "Thế nhưng ở chỗ này cũng không có Lưu quản gia."

Tần Hoan chau mày, "Không có Lưu quản gia?"

Yến Trì gật đầu, "Lúc tập hợp toàn bộ hạ nhân thì thấy thiếu mất 1 người là Lưu quản gia. Hỏi gã sai vặt của hắn thì nói buổi sáng vẫn thấy Lưu Xuân ở trong phủ, sau này khi xảy ra chuyện ở nội viện, Lưu quản gia nói phải chạy đến đó xem xem thế nhưng lại không thấy hắn đâu nữa. Ta hỏi những người khác thì cũng không ai nhìn thấy Lưu quản gia đâu cả."

Hai mắt Tần Hoan lập tức híp lại, sắc mặt Yến Trì cũng hơi nặng nề.

"Cửu cô nương sao lại đến đây?" Hoắc Hoài Tín đi từ trong viện ra, lúc nhìn thấy Yến Trì và Tần Hoan đang nói chuyện thì chau mày lại, "Xảy ra chuyện gì rồi à?"

Hoắc Hoài Tín bước nhanh lại gần, Yến Trì hơi trầm ngâm thuật lại 1 nửa lời Tần Hoan nói cho ông nghe. Hoắc Hoài Tín nghe xong liền nhíu mày, "Hoắc mỗ cũng đang cảm thấy Lưu quản gia vắng mặt kia có mối nghi ngờ rất lơn, nếu như Cửu cô nương cũng nói như vậy thì phải đi điều tra cẩn thận tung tích của người này rồi."

Yến Trì không nói việc Tần Lệ bị bệnh hoa liễu cho Hoắc Hoài Tín khiến cho Tần Hoan hơi cảm kích. Hoắc Hoài Tín lại nói, "Miếng khăn trắng kia chẳng lẽ chính là tín vật của Bát di nương và Lưu quản gia?"

Yến Trì gật đầu, "Có khả năng này."

Vẻ mặt Hoắc Hoài Tín kiên định hơn một chút, ông hỏi tiếp, "Thế tử Điện hạ, vậy hạ quan đi thu xếp một chút nhé?"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương