Sau Khi Ly Hôn, Ta Thư Kế Tài Sản Trong Game (Dịch) - Chương 716: Cầu hôn? (2)
"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, mau quay về!"
Khi Khang Chí Siêu đang yên lặng oán trách, vợ Vương Tuệ Hân đã đến sau lưng từ bao giờ.
"BIết rồi!" Khang Chí Siêu lắc đầu đáp lại: "Còn không phải đi tiễn Trịnh Đại Bằng sao!"
"Chỉ ông biết ân cần?" Vương Tuệ Hân trợn trắng mắt: "Ông không thấy thái độ của ông cụ và mấy người chị hai à?"
"Tôi làm việc trong xưởng!" Khang Chí Siêu không phục, đáp một câu: "Bọn họ không làm việc trong xưởng, nên không giống nhau."
"Tôi thấy ông không hiểu tình hình bây giờ rồi. Ông làm việc trong xưởng thì sao? Một tháng cũng chỉ kiếm được 4,5000 mà thôi, nhưng nếu ông giữ gìn quan hệ với Tiểu Dương, người ta cho ông một công việc vớ vẩn thôi, ông cũng kiếm được chục ngàn một tháng rồi!"
Vương Tuệ Hân giận dữ không thôi, tiếp tục nói: 'Vừa rồi Hoàng tổng đã đến, cô ấy hứa trở về Giang Thành sẽ để Lộ Lộ làm trợ lý cho mình, tiền lương 15 ngàn, còn có đủ loại tiền thưởng!"
"Tính ra, một tiểu nha đầu mới tốt nghiệp 2 năm như Lộ Lộ lại có lương năm 200 ngàn!"
"Ông thì sao, ông lại còn ôm cái bát cơm mấy ngàn đồng kia mà làm chó cho người khác!"
Vương Tuệ Hân càng nói càng tức, bà thật sự không muốn bỏ qua cơ hội ôm đùi này, thế nhưng con gái mình quá nhỏ, còn chưa đến lúc tìm việc, mà bà thì quá nhiều tuổi, cũng không có năng lực gì.
Cũng chỉ có Khang Chí Siêu là có cơ hội, nhưng tiếc là tên này lại đứng về phe Trịnh Đại Bằng, Dương Hạo giúp Khang Chí Siêu mới là lạ!
"Bát cơm của tôi là bát sắt!'
"Công việc của Lộ Lộ có thể làm bao lâu còn chưa biết kìa!"
Khang Chí Siêu cứng cổ phản bác: "Họ Dương dù có tiền có thế lực hơn nữa, tôi cũng không được thơm lây, nhưng Trịnh Đông Sơn lại cầm bát cơm của tôi, một khi người ta không vui, tôi sẽ mất bát cơm, không đứng về phía Trịnh Đại Bằng thì còn có thể làm sao?"
"Sao ông biết mình không được thơm lây? Người ta là tỷ phú, chỉ chút chất béo lọt qua kẽ tay người ta thôi, cũng đủ để chúng ta ăn đến miệng đầy mỡ rồi!"
Vương Tuệ Hân trừng mắt, nói tiếp: "Huống chi xưởng sắt thép Hướng Dương vẫn luôn vận hành chuyện cải cách đúng không, một khi cải cách xong, xí nghiệp nhà nước sẽ biến thành xí nghiệp dân doanh, không ít người sẽ phải nghỉ việc, ông dám cam đoan mình không nằm trong danh sách giảm biên chế?"
"Còn bát sắt? Thời đại này lấy đâu ra bát sắt!"
Khang Chí Siêu bị mắng á khẩu không đáp được, bởi vì Vương Tuệ Hân nói đúng, một khi xưởng sắt thép Hướng Dương cải cách xong, sẽ có không ít người mất việc, rất nhiều xí nghiệp nhà nước đã cải cách xong chính là ví dụ.
Nhưng Khang Chí Siêu không muốn chịu thua, ông trầm mặc giây lát, tiếp tục phản bác: "Nếu tôi giữ gìn quan hệ với cha con Trịnh gia, như vậy tôi không thể mất việc được!"
"Hừ, hi vọng là vậy!"
Vương Tuệ Hân không muốn tranh luận vấn đề này nữa, bà dùng sức kéo Khang Chí Siêu một cái, mặt lạnh dặn dò: "Lát nữa ông phải cố gắng lôi kéo quan hệ với Dương tổng, đừng có làm chuyện ngu ngốc!"
Một bên khác.
Trịnh Đại Bằng rời khỏi khách sạn thì gọi cho thư ký của cha mình, hỏi thăm hành trình của cha mình.
Tiếp đó biết Trịnh Đông Sơn đi họp trên tỉnh, bây giờ đang đi tàu cao tốc trở về, Trịnh Đại Bằng vội vàng lái xe đến ga tàu, hơn nữa còn đuổi tài xế của cha mình về.
Chờ nửa tiếng ở ga tàu.
Trịnh Đại Bằng gặp được Trịnh Đông Sơn phong trần mệt mỏi và thư ký Tiểu Lưu.
"Lại gây họa gì?"
Trịnh Đông Sơn rất hiểu con trai mình, đối phương ân cần chạy đến đón mình, nhất định là có chuyện, bằng không thì giờ này đã và đang lêu lổng với gái rồi.
"Không có, con nào có gây họa gì!"
Trịnh Đại Bằng cười theo, tiếp nhận cặp công văn của cha: "Con vừa hay ở gần đây, nên muốn cùng về với cha."
Trịnh Đông Sơn không lên tiếng, yên lặng ngồi lên ghế sau chiếc Audi A61.
Thư ký Tiểu Lưu thì ngồi ở ghế phụ, đồng thời khách khí hỏi Trịnh Đại Bằng, có cần mình lái xe không.
"Thư ký Lưu, anh cũng vất vả rồi, để tôi lái xe là được."
Trịnh Đại Bằng cười khoát tay, còn thân thiết nhắc nhở cha thắt dây an toàn.
Trịnh Đông Sơn vẫn không nói một lời, lúc này trên mặt ông cũng là vẻ mệt mỏi, ông là xưởng trưởng xưởng sắt thép Hướng Dương, nhưng thực ra thì không phải người đứng đầu xưởng, bởi vì người đứng đầu của các xí nghiệp nhà nước như này đều là bí thư.
Mà xưởng sắt thép Hướng Dương là xí nghiệp trực thuộc tỉnh, chức bí thư là do một vị lãnh đạo trên tỉnh kiêm chức, lần này ông lên tỉnh họp, chính là thương lượng việc cải cách với vị lãnh đạo kia.
Trước mắt có rất ít xí nghiệp có ý thu mua cổ phần của xưởng sắt thép Hướng Dương, thậm chí có thể nói là không có ai muốn, bởi vì mấy nhà này đều ép giá rất thấp.
Nếu như cuối cùng không có tư bản nguyện ý tham gia vào, xưởng sắt thép Hướng Dương rất có thể sẽ phải phá sản và gây dựng lại.
Thật ra ngoài tỉnh cũng có ví dụ rồi, bởi vì xí nghiệp nhà nước là một cái hố quá to, rất khó lấp đầy.
Ví dụ như xưởng sắt thép Hướng Dương đi, tình hình thực tế còn khó khăn hơn báo cáo nhiều, điểm này người ngoài không biết, Trịnh Đông Sơn thì lại rõ ràng.
Nhắm mắt dưỡng thần chốc lát, Trịnh Đông Sơn nhíu mày một cái, tiếp đó mở mắt nhìn Trịnh Đại Bằng một cái, mở miệng nói: "Có chuyện gì thì nói đi, bằng không thì đừng nói!"
Trịnh Đông Sơn rất hiểu đứa con trai này, đối phương ân cần như vậy, không có khả năng không có chuyện, ông nhớ gần nhất mà Trịnh Đại Bằng ân cần, là xin ông 500 ngàn.
Cho nên, Trịnh Đông Sơn đã chuẩn bị tâm lý tên con trai phá của này mở miệng đòi tiền.
"Cha, con thật sự không gây họa gì! Chỉ là muốn báo cáo với cha một việc nhỏ thôi!" Trịnh Đại Bằng cũng biết tính cha mình, đã cân nhắc khi dùng từ.
"Nói!"
Trịnh Đông Sơn hơi dựa vào ghế, híp mắt nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ.
Theo ông, chuyện Trịnh Đại Bằng muốn nói chỉ là chuyện cỏn con, nên không để ý lắm.
"Hôm nay con đi tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Khang, gặp được một cô gái rất xinh đẹp."
Cha, cha vẫn luôn giục con kết hôn đúng không, vậy cha có thể đi cầu hôn với ông cụ Khang không?"
Trịnh Đại Bằng chính là đang đào hố cho cha mình, hắn biết bằng vào quan hệ của mình thì không làm được gì Dương Hạo, nhưng cha mình thì quen biết không ít quan to.
Tục ngữ nói: Dân không dấu với quan.
Họ Dương có kinh hơn, thì cũng chỉ là bình dân bình thường, nếu cha mình sử dụng quan hệ, chắc là có thể cho tên này một bài học.
Cho nên Trịnh Đại Bằng cần làm, chính là để cha mình đối đầu với Dương Hạo.
"Cầu hôn?"
"Con nhìn trúng cháu gái của ông Khang?"
Trịnh Đông Sơn không ngờ con trai lại nói đến chuyện này, ông thu hồi ánh mắt, thần sắc cũng trở nên trịnh trọng hơn, dù sao đây cũng là chính sự.
"Là cháu ngoại! Con gái của người con gái thứ ba của ông cụ!'
Trịnh Đại Bằng đã biết thông tin của Lý Mạn Ny từ chỗ Khang Chí Siêu, hắn tiếp tục nói: "Cô gái kia là một MC, lại tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhìn qua đã biết là một cô gái tốt hiếm có!"
"Việc này à. . ."
Trịnh Đông Sơn sờ cằm một cái, nhìn vào con trai đang lái xe qua kính chiếu hậu, ông vẫn luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra là không thích hợp ở chỗ nào.