Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Sự Bí Ẩn Của Không Gian - Chương 17 : Mảnh Tàn Hồn Đầu Tiên

Trong hầm ngục tại Ha-oai lúc này, một kẻ đeo mặt nạ bước vào. Thật kỳ lạ là cửa hầm ngục đã đóng, vậy mà vẫn có người đi vào được.

Thế nhưng, chuyện này không hề đánh động một ai, bởi khi kẻ đó vừa vào, cánh cửa lại phát ra lời cảm ơn.

“Rầm! Ngươi đi đâu rồi, Nhất Quỷ?” Kẻ vừa bước vào hầm ngục đập tay xuống đất, sau đó một vòng tròn xuất hiện.

Dường như đó là một tấm bản đồ hoàn chỉnh của hầm ngục, bởi sau mười phút, mọi vật thể bên trong đều hiện rõ trên tấm bản đồ này.

Trên bản đồ còn có những hình tròn màu xanh, đỏ, tím, vàng. Dường như chúng biểu tượng cho điều gì đó.

Lúc này, Khaza đang ở trong rừng và cảm nhận được điều gì đó đang ở gần mình.

“Vút!” Hắn rút một con dao nhỏ trong áo, ném về phía vị trí nghi ngờ, nhưng không có gì ở đó cả.

Sau đó, Khaza rời đi để tìm một nơi trú ẩn thích hợp cho buổi tối.

“Thật... thật là nguy hiểm... Không ngờ hắn đã mất sức mạnh rồi mà vẫn nguy hiểm đến vậy.” Một kẻ mặc y phục đen ẩn mình trên cây cất tiếng.

Hóa ra, cảm nhận của Khaza là chính xác. Việc hắn phát hiện ra kẻ theo dõi và ném dao găm là đúng, nhưng điều đó lại đẩy hắn vào nguy hiểm vì đã để kẻ đó sống sót.

Trong hầm ngục, sự nguy hiểm không chỉ đến từ quái vật mà còn nằm ở lòng người. Từ trước đến nay, số người đã chết trong hầm ngục mỗi lần lên tới một nghìn người, và kẻ có thể lấy được vật phẩm từ đó thì đếm trên đầu ngón tay.

“Ngươi biết khá nhiều đó, chúc mừng ngươi đã quay vào ô… vào ngục.” Kẻ đó vừa nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại thì thấy một người đeo băng khắc chữ "Nhất...".

Kẻ đó lập tức bị bắt đi và được dịch chuyển đến một nơi nào đó, ánh sáng vụt tắt.

“Bùm! Bùm! Bùm!” Tiếng nổ dồn dập vang lên liên tiếp. Sau mười phút, âm thanh dừng lại, lúc này một đội quân giáp tím bước vào.

Những tên bảo vệ nằm dưới đất, một số bị thương cụt tay cụt chân, một số khác còn lành lặn nhưng ngất đi vì vụ nổ.

Chính quyền hành tinh đến nơi thì bị yêu cầu rời đi, và lực lượng cảnh vệ cùng cảnh sát hành tinh được nghỉ một ngày.

Những tên cảnh sát còn sung sướng hơn khi biết mình được nghỉ, và mỗi người còn nhận được hai đồng bạc – một số tiền lớn đến mức cả đời làm cảnh sát cũng khó mà kiếm được.

Lúc này, những kẻ ở trong nhà biết mình đã bị phát hiện, có ý định tự sát để giữ thông tin, nhưng dù có lấy vũ khí ra tự sát thì sau một phút, chúng bỗng nhiên tỉnh lại, và ký ức trước khi tự sát lại ùa về.

“Tại sao... Tại sao ta không thể chết?!” Một trong những tên tự sát hét lên.

“Ha ha ha.” Lúc này, trong đầu một số tên vang lên tiếng cười, nhưng khi hỏi đồng bọn thì không ai nghe thấy.

Dường như chỉ những kẻ từng tự sát mới nghe thấy, nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Tiếng chân vang lên.

“Cộp cộp cộp.” Tiếng bước chân trên nền gỗ liên tục vang vọng.

“Ha ha! Cộp cộp! Bành!” Lúc này, có thêm tiếng súng vang lên, còn tiếng chân bên ngoài cũng vang lên.

Điều đó khiến những kẻ đã nghe thấy từ ban đầu sợ hãi gấp đôi. Chúng rút thứ vũ khí điều khiển tâm trí ra để tự hủy não.

Nhưng khi chuẩn bị ấn vào, những ngón tay của chúng đã bị ngăn chặn, không cho phép chúng tự sát.

“Rầm! Bành! Xì xì!” Khói màu xanh xuất hiện bao trùm căn phòng. Những kẻ ở trong chảy nước mắt rồi ngất đi. Những kẻ mặc đồ tím bước vào và đưa chúng đi.

Họ đưa những tên bị bắt lên phi thuyền, mang về hành tinh để chuẩn bị khai thác thông tin.

Những kẻ đã tự sát, có tâm lý không ổn định, được đưa vào phòng giam riêng và cho hít khí ngủ, vì họ không muốn chúng tự sát hoặc làm điều gì nguy hiểm trước khi thẩm vấn.

Lúc này, tấm bản đồ trên tay của kẻ đeo mặt nạ bỗng sáng lên. Những hình tròn khác cũng di chuyển sang vị trí khác, dường như chúng đang sợ hãi điều gì đó.

Sau mười phút, kẻ đeo mặt nạ đã tới gần chỗ Khaza và cởi chiếc mặt nạ ra.

Thật kỳ lạ là khuôn mặt và kiểu tóc của hắn giống hệt Khaza, không chút khác biệt. Lẽ nào đây là hiện tượng song trùng, hay còn gọi là thế thân?

Bước chân hắn ngày càng loạng choạng, dường như đang yếu dần, máu từ mũi cũng đã rỉ ra.

Mặc kệ cơ thể càng lúc càng suy yếu, kẻ đó vẫn cố gắng bước đến chỗ Khaza. Lúc này, chiếc mặt nạ đã biến thành một chiếc chìa khóa, trên đó khắc một dãy số kỳ lạ: I(2), dường như ám chỉ điều gì đó.

“Rầm!” Một tia sét đánh thẳng vào Khaza. Những người gần đó lập tức chạy đến.

Người đầu tiên tới nơi thì thấy một người giống hệt kẻ đang nằm dưới đất, đặt một vật gì đó lên trán người kia.

Rồi cơ thể người đó bỗng huyết dịch toàn thân trào ra rồi ngã xuống. Người còn lại thì không thấy một vết thương nào.

“Chào mừng ngài đã trở lại. Hôm nay chúng ta sẽ có một trò chơi mới.” Một kẻ đeo mặt nạ sói xuất hiện, trên tay cầm một chiếc quạt giấy phe phẩy.

“Khi thắng trò chơi này, ngài sẽ nhận được thứ đó.” Kẻ đeo mặt nạ vừa nói vừa chỉ tay, một chiếc hòm xuất hiện, và chiếc chìa khóa lúc nãy giờ được hắn đeo trên cổ.

Biết rằng mình không thể từ chối trò chơi này, Khaza đành chấp nhận tham gia.

“Luật chơi là ngài phải tìm những quả bong bóng này. Mỗi quả bong bóng có một màu sắc và phần thưởng khác nhau, đồng thời sự nguy hiểm cũng tăng lên. Tuy nhiên, ngài không cần tìm chúng theo bất kỳ quy luật nào. Ngài có hai ngày để tìm tất cả và mở chiếc hòm.” Nói đoạn, kẻ đeo mặt nạ búng tay, và Khaza lại trở về hầm ngục.

Bên cạnh hắn là kẻ giống hệt hắn từ gương mặt đến ngoại hình, khiến hắn kinh hãi.

“Nhiệm vụ bắt đầu. Ngài hãy tìm chúng nhanh nhất có thể.” Tiếng của kẻ đeo mặt nạ vang lên trong đầu của Khaza.

Dù có tò mò, nhưng hắn quyết định để việc điều tra xác chết tại đó lại sau, sẽ hỏi Hoa Hồng Địa Ngục sau. Trên tay Khaza xuất hiện một tấm bản đồ mà kẻ đã chết để lại cho hắn.

Khi mở bản đồ lên, những gì hắn thấy lại là hình ảnh các con quái vật đã di chuyển ra xa khỏi nơi này.

Lạ thay, dù là lần đầu tiên cầm tấm bản đồ này, hắn lại hiểu rõ từng chi tiết trên đó. “Đây là đồ của ngài. Chúng tôi chỉ là bản sao thôi, sau này ngài sẽ tìm thấy thứ thuộc về mình.” Giọng nói của tên đeo mặt nạ tiếp tục vang lên.

Trên chiếc bản đồ đó được đánh dấu kỹ những nơi xuất hiện các quả bong bóng và những nơi có cổng dịch chuyển. Quả bong bóng đầu tiên cách vị trí của Khaza hơn hai trăm kilomet.

“Trò chơi đã bắt đầu. Chúng ta phải dốc sức giúp ngài. Các ngươi cẩn thận những 'con kiến' đó làm phiền ngài.” Một giọng nói vang lên trong đầu các con quái vật trong hầm ngục.

Lúc này, chúng đã thay đổi quỹ đạo và cách săn bắt.

“Quỹ đạo của nó ta đã phát hiện. Các ngươi hãy chuẩn bị đi giết nó rồi lấy đồ về nghiên cứu.” Một đội quân được trang bị tận răng.

“Giết!” Sau khi nghe thấy lệnh, chúng lao lên bao vây con ong bắp cày to một mét.

“Keng keng! Bành bành!” Những thành viên trong đội đó lấy vũ khí ra bắn, nhưng con ong sử dụng vòi để đánh bật những viên đạn.

Những tên trong đội vẫn chưa biết rằng nguy hiểm đã tới gần, và đường tới địa ngục cách chúng chỉ vài phút.

Đằng sau chúng, một con gấu đen đang lao tới.

“Rầm! Roa!” Tiếng gầm vang lên đằng sau đội săn ong. “Rầm!” Một thân cây bay thẳng tới chỗ của nhóm đó.

“Cứu với!” Chưa nói hết câu, những loài động vật khác đã xuất hiện gần đó.

Những câu chuyện này chỉ có thể tìm thấy tại truyen.free, nơi trí tưởng tượng được nuôi dưỡng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free