Ta Có Siêu Cấp Tình Báo Từ Tương Lai - Chương 49: Ông già Noel
Lý vũ ngủ dậy thì đã 9h, hắn xuống giường đi ra ban công thì chỗ ban công phòng hắn đã phủ một lớp tuyết dày.
Lý vũ nhìn qua cửa kính xem khung cảnh thì mọi thứ đã được bao trùm bởi tuyết tạo nên một khung cảnh trắng xóa.
Lý vũ dùng hỏa cầu làm tan lớp tuyết trên ban công, rồi hắn đi ra nhìn xuống phía dưới vườn của biệt thự.
Nó cũng đã phủ bởi lớp tuyết trắng, ngoại trừ cái hồ bơi là màu xanh ra.
Bên dưới thì ba nữ mặc áo lông khoác lông sói, tay đeo bao tay, đang ném cầu tuyết vào nhau.
Lý vũ cũng háo hức, hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu gia nhập vòng chiến.
Lý vũ đang nén tuyết lại thì bị một quả cầu tuyết lao vào mặt, với điểm né tránh cao Lý Vũ hoàn toàn có thể né được, nhưng chơi vậy thì có gì vui a.
Liễu Nguyệt thấy mình ném trúng Lý Vũ thì cười thích chí, Yến My và Bảo Kiều cũng không chịu thua, hai người ném cầu tuyết của mình về Lý Vũ.
Lý Vũ giờ phải chịu cảnh 1 vs 3, hắn ném một cục thì ăn phải ba cục, nghẹn một bụng, Lý Vũ chuyển sang vừa ném vừa đuổi sát ba nữ.
Ba nữ cũng hiểu ý liền nhanh tách ra, Lý Vũ đuổi người nào thì người đó chạy, hai người kia thì ném tuyết giải vây.
Tất nhiên là Lý Vũ lấy chỉ số của người bình thường mà đuổi rồi, trước khi xuống chơi hắn đã khóa chỉ số của mình lại rồi, nếu không với điểm sức mạnh của hắn dù ném quả cầu tuyết thì ba nữ cũng b·ị t·hương nặng mất.
Người Lý Vũ đuổi theo đầu tiên là Bảo Kiều vì hắn nghĩ nàng ít vận động nên dễ bắt hơn hai người kia.
Không ngờ hắn đuổi hoài mà không bắt được nàng, ngược lại người thở như cẩu mà còn ăn không ít cầu tuyết.
‘ Là các cô ép tôi’
Lý Vũ ăn gian mở một phần chỉ số nhanh nhẹn của mình, à mà chỉ số của hắn mà, bảo hắn ăn gian sao được.
Tốc độ của hắn liền tăng nhanh, rất nhanh đã chạy gần đến Bảo Kiều.
Hắn liền nhào lên ôm lấy nàng, tay hắn không may bóp vào chỗ đồi núi.
Bảo Kiều a một tiếng, Lý Vũ cả kinh liền nhanh chóng thả ra.
Mặt Bảo Kiều đỏ lên, phần ngực đau nhói, Lý Vũ ác độc dùng lực đạo quá mạnh a.
Nàng giận dữ nhìn về Lý Vũ, điên cuồng rượt lại hắn, vừa rượt vừa mắng hắn không phải nam nhân, sao lại ra tay ác vậy.
Hai nữ kia thấy tình hình không ổn liền chạy lại hỏi han, Lý Vũ cũng dừng lại nghỉ mệt, hy vọng hai người kia khuyên Bảo Liều hạ hỏa.
Lý Vũ cũng không dám chạy ra khỏi biệt thư a, hắn biết hắn không giải quyết chuyện này thì thế nào bữa ăn sau cũng đừng có cá thịt mà ăn.
Ba nữ chụm lại một hồi không biết nói gì mà khi ba người tách ra nhìn hắn với ánh mắt không đúng.
Lý Vũ thầm hô không ổn, dù không có cá thịt mà ăn nhưng hắn phải chạy, cao lắm là bỏ nhà đi vài hôm để chúng nữ hạ hỏa.
Lý Vũ chưa kịp nhấc chân lên chạy thì Liễu Nguyệt nhanh chóng chỉ tay về hướng này, Lý Vũ thầm hô ‘xong rồi’.
Như thường lệ, thể lực và ma lực của hắn bị khóa lại, Lý Vũ liền xụi lơ ngồi xuống đất.
Ba nữ liền tụm lại xung quanh hắn, Lý Vũ cảm thấy mình đang trước công đường vậy.
Sau một hồi bàn tán thì h·ình p·hạt đã được đặt ra cho Lý Vũ, hắn b·ị b·ắt nằm trên tuyết để ba nữ đắp thân, dù đắp thành cái gì cũng không được phản kháng.
Lý Vũ chẳng dám không nghe, Liễu Nguyệt thu hồi kỹ năng, Lý Vũ lết thân ra nằm giữa vườn trên mặt tuyết lạnh giá.
Người đầu tiên đắp thân là Bảo Kiểu, ai biểu nàng là bị hại.
Bảo Kiều làm thợ chính, hai nữ làm thợ phụ nhanh chóng đắp tuyết lên người hắn.
Sau một hồi thì hình ảnh Lý Vũ với đôi ngực khủng cùng cây hàng siêu to xuất hiện, nhưng hắn hoàn toàn không biết mình bị đắp thành dạng gì.
Hắn chỉ thấy chúng nữ bụm miệng cười, rồi nhịn không được mà cười lớn, cười thỏa thích rồi bắt đầu chụp hình.
Chụp 7 7 49 kiểu ảnh xong, Bảo Kiều nhìn hắn, rồi đá một cái lên tuyết, Lý Vũ không biết nàng đá chỗ nào mà tiểu đệ hắn cảm thấy lành lạnh.
Sau khi được khoan hồng thì Lý Vũ lại bị đuổi ra khỏi biệt thự, lý do là Liễu Nguyệt muốn có cây thông Noel trong nhà, nhiệm vụ của hắn là phải tìm được.
Lý Vũ thở dài, kiếm một góc kín rồi mở cổng dịch chuyển lên tầng 6.
Tiếp tục lang thang trong rừng yêu tinh băng, Lý Vũ sực nhớ là mình còn chưa ăn gì.
Hắn liền lấy dụng cụ từ kho chứa ra, chuẩn bị nấu ăn, rất nhanh mùi thơm liền thoang thoảng trong bầu trời gió tuyết của tầng 6.
Lúc Lý Vũ đang ăn thì có hai yêu tinh băng bị mùi thơm hấp dẫn đến đây, Lý Vũ cũng nhiệt tình mời ăn.
Yêu tinh băng trước đây chỉ ăn thịt sống thì làm sao cưỡng lại được độ ngon của những món ăn này.
Hai yêu tinh băng ăn lấy ăn để, đến nỗi nước canh đang nóng mà họ uống như là nước lã.
Ăn no thì hai yêu tinh băng hỏi Lý Vũ chỉ cách nấu nướng, Lý Vũ lấy ra một tảng thịt, ghim qua xiên bắt đầu nướng, đây là cách nấu đơn giản nhất mà dễ chỉ nhất.
Sau khi thịt chín mặt ngoài thì khứa ra, đến khi chín hoàn toàn thì rắc lên chút muối.
Lý Vũ chia đôi tảng thịt cho hai yêu tinh băng, sau khi ăn thử thì gật đầu khen ngon.
Lý Vũ : Hai người học được chưa?
Hai yêu tinh băng gật đầu : Được rồi, không ngờ dễ dàng đến thế.
Lý Vũ xuất ra cho họ toàn bộ muối của mình, gần 50kg, thêm rất nhiều đồ hộp tặng cho tộc trưởng.
Hai yêu tinh băng cảm ơn ríu rít, họ thu gom đồ chuẩn bị quay trở về, bất ngờ một cái túi của họ cựa quậy.
Lý Vũ thắc mắc hỏi : Trong túi đó là gì vậy?
Một yêu tinh băng cười, mở miệng túi đổ ra thì bên trong là một con mèo Manul (Pallas) nó có v·ết t·hương ở chân, hình như là do mũi tên gây ra.
Con mèo vừa thoát ra thì nhìn về ba người khè lên, nhìn rất dữ tợn nhưng đối với ba người này thì chả khác nào kiến hù voi.
‘Sao mèo Manul lại xuất hiện ở đây nhỉ ?’ – Lý Vũ nghĩ thầm
Lý Vũ hỏi yêu tinh băng : Đây là động vật ở chỗ các người hay sao ?
Yêu tinh băng lắc đầu : Bọn tôi lần đầu cũng thấy chúng, thấy lạ quá nên mới bắt về.
Lý Vũ : Có thể cho tôi con vật này được không ?
Hai yêu tinh băng gật đầu, con vật này với họ đơn thuần chỉ là lạ mắt thôi, nhìn bé như vậy nhét kẻ răng còn không đủ.
Hai yêu tinh băng để cho Lý Vũ cái túi đựng mèo, bắt đầu trở về làng.
Lý Vũ chợt nhớ, hắn hỏi : Ê hai người biết chỗ nào có loại cây này mà thấp thấp chút không ?
Tiếng yêu tinh băng vọng lại : Cậu đi xuống rừng phía nam là có .
Lý Vũ nhìn qua mèo Manul, ôi quả là cục bông di dộng a.
Mèo Manul thấy hắn đi về phía này liền bỏ chạy, nhưng Lý Vũ sao cho nó chạy được, hắn liền tạo ra quang long chặn đường của nó.
Mèo Manul bị cái thứ vàng vàng to lớn này chặn ngang liền dừng lại, nó hướng về quang long khè lên.
Quang long cúi đầu xuống hừ nó một cái thì mèo Manul liền cụp đuôi lại.
Lý Vũ đi đến mèo Manul, trên tay cầm thuần thú phù mua được trong cửa hàng.
Bạn nhìn không nhầm đâu, dù tên có vẻ tiên hiệp nhưng tên chuẩn đúng của nó là thuần thú phù, Lý Vũ cũng chả biết tòa tháp dịch thuật kiểu gì không biết.
Nó là một tờ giấy có khắc ma trận bán trong cửa hàng giá 20 coin, chuyên dùng để thuần phục thú, nhưng chỉ có tác dụng lên động vật bình thường ở bên ngoài, còn động vật trong tòa tháp thì không hiệu quả.
Lý Vũ cũng muốn thử xem con mèo Manul là động vật trong hay ngoài tòa tháp.
Lý Vũ bất ngờ tăng tốc nhanh chóng chụp lấy cổ mèo Manul, xách nó lên khi nó còn chưa nhận ra được gì.
Lý Vũ dán thuần thú phù lên đầu của nó, rồi truyền ma lực vào ma trận, ma trận sáng lên rồi biến mất, tờ giấy cũng hóa thành bụi.
Việc này thành công chứng tỏ con mèo Manul này là động vật bên ngoài, nhưng tại sao nó lại có mặt ở tầng 6 a ?
Mèo Manul bị hắn xách lên đã không còn cựa quậy nữa, nó cọ đầu vào tay Lý Vũ rất thân thiết. Hắn đặt cho nó một cái tên:
Lý Vũ : Mày là mèo, nhìn thì mập nhưng bên trong nhỏ nhắn, thôi thì đặt mày tên Đại Cẩu đi.
Mèo Manul : Meo ༼ つ ಥ_ಥ ༽つ
Nó dù không biết Đại Cẩu là gì nhưng nó kháng nghị a, tên xấu quá.
Lý Vũ mặc kệ Đại Cẩu đang kháng nghị, hắn dùng trị liệu thuật trị thương cho nó.
Vết thương nhanh chóng lành lại, lông cũng mọc ra rất nhanh.
Lý Vũ thu hồi quang long, dọn dẹp chỗ nấu ăn, bế Đại Cẩu chạy về rừng phía Nam.
Lý Vũ cũng chọn được cây thông vừa ý cao khoảng 3m, hắn chặt rồi ném vào kho chứa, mở cổng dịch chuyển trở về.
Lý Vũ vừa vào nhà thì ba nữ đang ăn cơm giả vờ không thèm để ý đến hắn, nhưng khi nhìn lướt qua thấy Đại Cẩu đang được Lý Vũ bế thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng qua c·ướp lấy.
Bảo Kiều : Ôi nó dễ thương quá.
Liễu Nguyệt : Lông nó mềm quá, chải thích thật.
Yến My: Coi cái đuôi của ẻm kìa, ôi…
Đại Cẩu : Meo 。◕‿‿◕。
Lý Vũ cảm thấy thật sai lầm khi thu phục Đại Cẩu, nhưng cũng nhờ nó mà Lý Vũ có thể ăn cơm yên ả mà không bị ánh mắt nào lườm liếc.