(Đã dịch) Ngã Đích Hệ Thống Tự Động Gia Tiền - Chương 99 : Rốt cuộc ai mới là thuần khiết người
Khi Trương Phàm lần đầu nói với Trương Trăn Trăn về việc mình trúng năm trăm vạn, thoạt đầu Trương Trăn Trăn còn tưởng anh đang nói đùa. Đến khi cô từ Trung tâm Xổ số Kiến thiết Thành phố Phúc Thải trở về, vẫn còn cảm giác như mình đang mơ.
"Mình là đang nằm mơ."
Lần nữa, khi cô cùng Trương Phàm đi đến trước cổng chính của Trung tâm Xổ số Kiến thiết, Trương Trăn Trăn bỗng dừng bước hỏi Trương Phàm: "Tiểu Phàm, có khi nào người ta nghi ngờ chúng ta làm giả không?"
Mặc dù bản thân Trương Phàm trong lòng cũng lo lắng. Liệu có bị người ta nghi ngờ sự bất thường không? Xác suất này quả thực quá thấp.
Tuy vậy, hắn vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. "Đây là dùng tiền mua vé số, làm sao có thể làm giả được? Chỉ có thể nói là vận may của tôi quá tốt."
Thế nhưng nhân viên của Trung tâm Xổ số Kiến thiết không khỏi liếc nhìn Trương Trăn Trăn thêm vài lần.
Cô gái này so với lần trước càng đẹp mắt hơn, da dẻ cũng trắng hồng lên trông thấy, đồng thời thần thái cũng tự tin hơn hẳn, một đôi mắt to trong veo, tinh anh.
Kỳ thật không chỉ là Trương Trăn Trăn, Giang Lan Thanh và Bạch Tuyết cũng vậy, ngay cả Trương Hữu Vi cùng Lư Tĩnh trông cũng trẻ ra không ít.
Chỉ là bản thân Trương Phàm đã vô thức tiếp nhận sự thay đổi của họ nên không nhận ra nhiều khác biệt lắm.
Thế nhưng trong mắt nhân viên này, sự thay đổi đó lại vô cùng rõ ràng. Sau khi quan sát Trương Trăn Trăn kỹ lưỡng một hồi, người này thầm cảm thán trong lòng.
"Sắc đẹp và khí chất quả nhiên đều có thể vì tiền mà có được."
Trương Trăn Trăn nhận thấy ánh mắt của nhân viên đối diện cứ dõi theo mình. Vì là con gái, cô không thể nghĩ rằng người đó đang nhìn mình theo kiểu si mê được, vậy thì chỉ còn một khả năng là họ đang nghi ngờ hai người cô.
Thế là một trái tim nhỏ bỗng đập thình thịch không yên, cuối cùng đành phải nhờ Trương Phàm an ủi mình.
"Tiểu Phàm thật sự may mắn, đồng thời quốc gia cũng không có quy định một người chỉ được trúng thưởng một lần đâu chứ!"
===
Lần này vẫn là Trương Trăn Trăn đeo trước mặt nạ Tôn Ngộ Không, Trương Phàm đành miễn cưỡng đeo mặt nạ Trư Bát Giới.
Anh hiện tại nghiêm trọng hoài nghi tiền mua mặt nạ đã bị nhân viên tham nhũng, chứ sao mỗi lần đến đều chỉ có hai cái này thôi.
Sau khi ra khỏi Trung tâm Xổ số Kiến thiết, hai người mới phát hiện toàn bộ quá trình diễn ra cũng tương tự như lần trước, hoàn toàn không có ai hỏi họ: "Sao hai người lại trúng số nữa rồi?"
"Nguyên lai là chúng ta tự dọa mình." Trương Trăn Trăn vỗ ngực, giọng nói đầy cảm khái.
Mặc dù bây giờ cô đã mặc áo thu, bên ngoài chiếc áo thu cô đang mặc là một chiếc áo khoác màu cà phê nhạt, nhưng Trương Phàm vẫn không ngừng đưa mắt nhìn cô lên xuống.
Trương Trăn Trăn cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên về việc này nữa. Cô liếc nhìn Trương Phàm một cái rồi chủ động khoác tay anh đi về phía trạm xe buýt, vừa đi vừa hỏi: "Tiểu Phàm, có phải chúng ta sắp mở cửa hàng ở Thành Đô rồi không?"
Ánh mắt của người đi đường phần lớn đều đổ dồn vào hai người họ, chủ yếu là nghĩ thầm: "Cặp chị em này gen thật tốt."
Cùng là khoác tay, nhưng cách khoác tay giữa chị em và tình nhân vẫn có sự khác biệt.
Trương Trăn Trăn thừa nhận mình bây giờ là một đệ khống cấp độ nặng, nhưng cô cũng không muốn trở thành một kẻ biến thái.
Trương Phàm có chút không yên lòng. Dù muốn anh bây giờ mỗi tháng đều có thể trúng một lần giải độc đắc, nhưng anh đã hạ quyết tâm rằng đây sẽ là lần trúng thưởng cuối cùng.
Chuyện như thế này có thể có một hoặc hai lần, tuyệt đối không thể có ba.
Ngoại trừ những kẻ lừa đảo, chẳng ai lại có vận may đến vậy. Anh cũng không muốn xung quanh mình xuất hiện một đám người theo dõi ẩn danh.
Nếu cơ quan nhà nước vào cuộc, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. Khi đó, anh chắc chắn sẽ bị bắt và khai ra sự thật để được khoan hồng.
Đây cũng là một trong những lý do Trương Phàm, sau khi suy nghĩ kỹ, vẫn quyết định không sống một cuộc đời an nhàn chờ chết.
"Chết tiệt, không có thu nhập mà vẫn lái xe sang ở biệt thự, khai thật đi, có phải đang tham gia vào ngành nghề phi pháp không?"
Sách hướng dẫn của hệ thống chỉ nói đảm bảo việc chuyển khoản từ hệ thống vào tài khoản ngân hàng là tuyệt đối an toàn, nhưng lại không nói việc anh chi tiêu số tiền đó cũng tuyệt đối an toàn.
Có tiền thì việc gì cũng dễ dàng hơn. Chiều hôm đó, Trương Trăn Trăn dẫn Trương Phàm đi xem một lượt những cửa hàng mà cô đã thu thập được trong tháng gần nhất, bao gồm cả những nơi cho thuê hoặc rao bán.
Có một số việc cô không thể tự mình quyết định. Với kinh nghiệm từ vụ ở Quảng trường Vạn Đạt thành phố Quang Minh trước đây, trong tiềm thức cô vẫn muốn Trương Phàm giúp mình đưa ra quyết định.
Trương Trăn Trăn không khỏi mù quáng sùng bái Trương Phàm. Cô tin rằng quyết định của Trương Phàm chắc chắn sẽ chính xác hơn của cô.
Với tư cách một người trọng sinh, khi đã cùng Trương Trăn Trăn xem xét một vòng các cửa hàng cho thuê hoặc rao bán, mục đích của Trương Phàm đã rất rõ ràng.
Điều duy nhất khiến anh băn khoăn là nên thuê hay nên mua?
Có một cửa hàng mà giá cả trong mắt người đời sau quả thực là giá rau cải, nhưng việc mua cửa hàng không nghi ngờ gì sẽ làm chậm kế hoạch mở rộng của họ.
Cuối cùng, Trương Phàm nhớ đến một câu chuyện cười anh từng nghe kiếp trước, về một công ty niêm yết nào đó đã vượt qua nguy cơ phá sản nhờ bán nhà cửa. Anh vẫn quyết định mua một trong số những cửa hàng có tiềm năng tăng giá trị cực lớn, sau đó biến nó thành cửa hàng Kỳ Hạm ở Thành Đô.
Thành Đô dù sao cũng sẽ là đại bản doanh trong một thời gian tới, việc cửa hàng Kỳ Hạm cứ liên tục chuyển địa điểm nghe cũng không hay. Điều này khiến anh nhớ lại những tháng ngày thuê trọ trước đây.
Chỉ có thể cầu nguyện mình gặp được một chủ nhà dễ tính, chứ không phải thuê đến thuê đi rồi căn nhà bị bán mất.
Bởi vì lần này hợp đồng tương đối lớn, sau khi Trương Phàm hỏi Vương Giai Giai về những điều cần chú ý khi mua cửa hàng, cô ấy đã đặc biệt bay từ Hàng Châu đến Thành Đô.
Trương Phàm ban đầu còn cảm thấy cô ấy hơi quá cẩn thận, cứ chụp ảnh hợp đồng gửi cho cô ấy là được rồi.
Nhưng khi anh biết người chuẩn bị ký hợp đồng với anh lại là một chuỗi môi giới, và họ đang định "ăn" chênh lệch giá của cả hai bên, anh lập tức muốn tặng cho cô ấy một cái ôm thật lớn.
Vương Giai Giai có chút đắc ý nói: "Tôi mới giải quyết một trường hợp tương tự thế này. Người bán và người mua cuối cùng đã cùng nhau kiện môi giới đen. Tình huống của hai người cũng gần giống như vậy, đều là lợi dụng thông tin không rõ ràng để ăn chênh lệch giá."
Cuối cùng, phải tốn một hồi công phu, Trương Phàm và Trương Trăn Trăn mới liên hệ được với chủ nhà thật sự của cửa hàng này, và mua lại nó với giá thấp hơn ba mươi vạn so với ban đầu.
Chủ nhà cả gia đình đã di dân sang Mỹ. Lần này ông ấy chuyên về nước để xử lý bất động sản.
Sau khi ký hợp đồng xong, ông chỉ vào vết tích dãy số màu trắng còn sót lại trên tấm kính đã được tẩy sạch, nói: "Ban đầu chỗ này viết số điện thoại của tôi. Chắc chắn là bị môi giới đen xóa đi. Bảo sao mãi chẳng có ai gọi điện cho tôi, mà các cô cậu còn nhận ra được."
Cuối cùng ông lại lắc đầu cảm khái nói: "Người trong nước toàn nghĩ cách lừa đảo, kiếm lời bất chính, giống như cái môi giới đen này. Chỉ riêng tiền hoa hồng không đủ, còn muốn ăn chênh lệch giá, kết cục là đến cả tiền hoa hồng cũng mất trắng. Cho nên tôi mới nghĩ đến muốn di dân. Cửa hàng này tôi chỉ muốn bán đi sớm một chút, không quá quan trọng giá cả."
Trương Phàm lại nghĩ tới câu chuyện ngắn về việc bán Tứ Hợp Viện ở Kinh Thành để sang Mỹ rửa chén. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng người trung niên trước mặt anh chính là một trong những ví dụ đó.
Chỉ là anh cũng sẽ không nhắc nhở ông ta quá nhiều.
"Chỉ cần mười năm nữa đất nước này sẽ có những thay đổi hoàn toàn. Đến lúc đó ông muốn mua lại những thứ ông đã bán bây giờ e rằng sẽ không thành hiện thực đâu."
Cứ để ông mang theo hy vọng tốt đẹp về một đất nước khác mà đi! Phá vỡ giấc mộng đẹp của người khác thì rốt cuộc cũng không hay.
Vụ việc môi giới đen lần này cũng khiến Trương Phàm trở nên khôn ngoan hơn. Có một số việc Trương Trăn Trăn vẫn chưa đủ kinh nghiệm, cần phải có người chuyên nghiệp ra tay thì mới được.
Thế là tối đó, khi mời Vương Giai Giai ăn lẩu, Trương Phàm nói với cô ấy: "Sao cô không gia nhập công ty chúng tôi luôn đi?"
Vương Giai Giai ăn một miếng thịt ba chỉ, rồi đặt đũa xuống hỏi Trương Phàm: "Công ty của các cậu bây giờ có bao nhiêu người?"
Trương Trăn Trăn ở một bên trả lời: "Tôi là chủ tịch, còn có một cửa hàng trưởng và bảy nhân viên khác."
Vương Giai Giai sửng sốt, kinh ngạc thốt lên: "Nhỏ vậy thôi sao?"
Cô thấy Trương Phàm liên tục hỏi ý kiến mình về trang phục độc quyền, rồi lại xin hàng loạt bản quyền trang phục, cứ tưởng quy mô của Tương Lai Nữ Hài đã không hề nhỏ, ai ngờ mới chỉ có chưa đến mười nhân viên.
Trương Phàm liếc cô ấy một cái, tức giận đáp: "Dù nhỏ, nhưng tiềm năng phát triển trong tương lai thì lớn đấy!"
"Là vậy sao?" Giọng Vương Giai Giai đ���y vẻ trêu chọc, đồng thời chuẩn bị nghiêng đầu xuống bàn, ra vẻ tục tĩu.
Trương Phàm tuyệt đối không ngờ rằng, từ trước đến giờ toàn là anh trêu ghẹo con gái nhà người ta, ai dè hôm nay lại bị một người phụ nữ trêu ghẹo ngược lại.
"Khụ khụ khụ!" Sau khi ho khan liên tục ba tiếng, anh liếc mắt ra hiệu cho cô ấy: "Dừng lại, đừng làm hỏng cô chị gái trong sáng của tôi chứ."
"OK." Vương Giai Giai giơ tay trái làm ký hiệu "OK", đồng thời nháy mắt với Trương Phàm, như thể đang nói: "Thấy cậu vẫn còn là vị thành niên, nên tôi sẽ không trêu chọc cậu nữa."
Hôm nay cô tự nguyện đến giúp đỡ với tư cách một người bạn, mà bữa cơm này cũng là Trương Phàm mời cô ấy với tư cách bạn bè, nên mới trêu chọc một chút cho không khí thêm phần sôi nổi.
Trương Trăn Trăn nhìn thấy Trương Phàm ho khan, còn tưởng anh ăn phải ớt, liền nghiêng người đưa cho anh một chén trà, một mặt giúp anh trả lời Vương Giai Giai.
"Mặc dù bây giờ còn nhỏ, nhưng sau này chắc chắn sẽ rất lớn. Cửa hàng độc quyền đầu tiên của chúng ta khai trương một tháng doanh thu đã vượt mức sáu mươi vạn, mà đó lại là ở thành phố Quang Minh. Còn cửa hàng tiếp theo chúng ta sẽ mở ở Thành Đô, đến lúc đó chắc chắn sẽ càng "hot" hơn."
"Cửa hàng thứ hai và thứ ba rất nhanh cũng sẽ khai trương. Lần này chúng ta đã đầu tư một lần tới tám trăm vạn."
Con số tám trăm vạn hiển nhiên hấp dẫn hơn mọi lời nói khác, nên cả bàn người bên cạnh cũng không khỏi ngoảnh đầu liếc nhìn Trương Phàm một cái, rồi cuối cùng lại lắc đầu.
"Thằng nhóc này đại khái là uống nhiều, đang chém gió với gái đẹp ấy mà."
Bất quá ngược lại là không có người nào đi tới bóc mẽ, nói cho Trương Phàm.
"Cậu chém gió là phạm pháp đấy, tôi không thể làm ngơ được."
Lúc trước cô cảm thấy công ty của Trương Phàm quy mô quá nhỏ, tạm thời không cần một luật sư toàn thời gian, cô ấy có thể giúp đỡ thêm trong những ngày bình thường.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Đã có một khoản đầu tư lớn như vậy, quy mô công ty sẽ nhanh chóng tăng lên, lúc này một luật sư toàn thời gian cho công ty vẫn là rất cần thiết.
Thế là Vương Giai Giai cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã nhanh chóng lớn mạnh như vậy, tôi bây giờ gia nhập còn làm được chức nguyên lão một chút, kẻ ngốc mới từ chối thôi."
Vương Giai Giai nói xong cũng lập tức cắn chặt hàm răng, tự nhủ mình không được cười.
Kỳ thật chuyện này thật ra cũng chẳng có gì buồn cười. Chủ yếu là Trương Trăn Trăn ngay cả điều này cũng không hiểu, mà cái vẻ mặt thành thật khi cô ấy trả lời mới là lý do khiến anh và cô ấy muốn cười phá lên.
Cứ như vậy, Vương Giai Giai chỉ bằng một tấm vé máy bay đã có được chức danh nguyên lão của tập đoàn công ty sau này.
Sau khi ăn uống xong, vì còn muốn hội ngộ cùng bạn học đại học, cô ấy liền vẫy tay chào tạm biệt Trương Phàm và Trương Trăn Trăn.
Trương Trăn Trăn nhìn bóng lưng Vương Giai Giai, rồi nghiêng đầu nhìn Trương Phàm, trong lòng vô cùng băn khoăn.
"Có nên nói cho Tiểu Phàm rằng cô vừa bị Vương Giai Giai, người phụ nữ không đứng đắn này trêu chọc?"
Trương Phàm không để ý đến vẻ mặt băn khoăn của Trương Trăn Trăn. Lúc này trong lòng anh đang nghĩ rằng sau lần này trở về sẽ nói thật một phần với bố mẹ.
Anh không muốn nhìn thấy vai bố mình bị người khác dùng đòn gánh đánh sưng.
"Ừm, cứ nói với họ rằng cửa hàng độc quyền Tương Lai Nữ Hài ở Quảng trường Vạn Đạt là của mình đứng tên. Như vậy bố cũng không cần phải làm công việc giữ trật tự đô thị nặng nhọc để nuôi gia đình nữa."
Bản biên tập truyện này do truyen.free thực hiện, mong bạn đọc ủng hộ bản gốc.