Chương 32
Mặt trời khuất núi. Trạm tàu ngoại trừ một khoang tàu lẻ loi còn sót lại, xung quanh giống như bị san phẳng, biến thành bình địa.
Tạ Tinh ngẩn ngơ ngồi khoanh chân trên đất nhìn một màn trước mặt.
Sau lưng là khoang tàu rỉ sét đóng chặt cửa, trước mặt là nền đất phẳng lì vương vãi những vũng máu tung tóe cách nhau không xa. Mỗi vũng máu là một sinh mạng. Cả trạm tàu như ngập trong biển máu khủng khiếp, khiến người ta rét lạnh tâm cam.
Tạ Tình nhìn cảnh tượng kinh khủng do chính mình tạo ra, yên lặng chìm đắm vào trong thế giới riêng.
Suýt chút nữa y lại quên mất. Sinh mệnh dài đằng đẵng của mình so với những tồn tại nhỏ trong thế giới này, hoàn toàn khác nhau.
Chưởng quản đố kỵ, một trong thất tội. Không thể hồi sinh sinh mạng của người khác. Chỉ có thể gϊếŧ chóc hoặc mang đến bất hạnh.