Ta Muốn Làm Ác Nhân - Chương 1 Ma tu hoành hành
Thương Long đại lục, Huyền Võ quốc, Huyết Lệ thành.
Dương Lãng từ trên mặt đất lạnh lẽo bò dậy, sắc mặt mê man.
Một cỗ kí ức nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, để hắn làm rõ tình hình của mình.
Hắn xuyên qua, ở một người cùng họ cùng tên, 18 tuổi, gia cảnh nghèo nàn, không có gì đặc biệt.
Huyền Võ quốc là một quốc gia có Hoàng quyền cùng tu luyện môn phái đặt song song với nhau, là một quốc gia sùng võ, phân Chính đạo cùng Ma đạo.
Huyết Lệ thành là một tòa thành trì nằm trong năm tòa thành trì giảm xóc giữa hai thế lực Chính đạo cùng Ma đạo, bất kì một tu sĩ của thế lực nào bước qua khu vực này đều sẽ đến đại bản doanh của thế lực đối địch.
Nếu như hai bên xảy ra c·hiến t·ranh, như vậy khu vực được tuyển chọn làm chiến trường thường sẽ xuất hiện ở khu vực hoang vu dã ngoại của 5 tòa thành thị này.
Bởi vì đây là khu vực giảm xóc nên bình thường ít có đệ tử của Chính đạo xuất hiện, mà đám đệ tử của Ma đạo thì lại rất yêu thích ẩn hiện ở chỗ này, làm nhiều việc ác.
Bởi vậy tòa thành này mới có tên Huyết Lệ thành.
Dương Lãng ngày đi giao bánh xong trở về xui xẻo gặp phải một tên tu sĩ cấp thấp của Ma đạo.
Đối phương đang tập luyện điều khiển quỷ hồn g·iết người, bởi vậy chọn trúng hắn là một người bình thường, đi lẻ còn đi ở lối ít người ra tay.
Kết quả không cần nói cũng biết, nguyên chủ ợ ra rắm, hắn xuyên qua.
Dương Lãng không thể không hít sâu một hơi để cho tâm tình mình bình tĩnh lại.
Tòa thành thị này, quá nguy hiểm.
Dương Lãng muốn bỏ chạy, nhưng thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn lại còn nguy hiểm hơn.
Hắn chỉ là một cái phàm nhân chỉ sợ đi không được bao xa liền sẽ lại bị yêu thú ăn thịt, cũng có thể là bị Ma đạo tu sĩ xử lí.
Thế giới này không hề có linh căn, mọi người đều có tư chất tu luyện, được xếp từ thấp đến cao, Hạ phẩm đến Cực phẩm.
Chỉ cần có tiền mọi người đều có thể kiểm tra thiên phú bái nhập tông môn tu luyện.
Nhưng thứ ngăn cản bước chân của mọi người chính là phí kiểm tra.
Một người mỗi lần kiểm tra đều tốn 100 Huyền kim, đây chính là đơn vị tiền tệ của đám người phàm trong thế giới này.
100 Huyền kim là một số tiền lớn, gia đình của Dương Lãng là một gia đình nghèo, góp mấy chục năm cũng chưa chắc đủ.
Tương lai hắn lớn còn phải lấy sợ sinh con, tiền sẽ càng thiếu, cuối cùng cánh cửa của môn phái cũng không nhìn thấy chứ đừng nói đến việc kiểm tra thiên phú để tu luyện.
Cho dù may mắn có được cơ hội kiểm tra, nếu như thiên phú kém, như vậy hắn cũng không đi được xa trên con đường tu luyện.
Trong môn phái minh tranh ám đấu, n·gười c·hết nhiều vô số, người không có căn cơ gì như hắn càng là người sẽ bị c·hết đầu tiên.
Dương Lãng thở dài, khó a.
Trong nhà còn có cha mẹ, đều là phàm nhân, hắn không phải cô nhi, cho nên vừa xuyên qua liền biết hắn không phải nhân vật chính, Hệ thống cũng không hề xuất hiện.
Cho nên Dương Lãng quyết định trở về, chuẩn bị làm bánh bao, ngày mai phụ giúp cha mẹ hắn bán hàng.
Trước tiên quen thuộc với thế giới huyền huyễn này, sau đó muốn phát tài lại tính sau.
Đối với việc xuyên qua thế giới khác Dương Lãng cũng không lạ gì nữa, bởi vì hắn cũng từng xem qua mấy quyển tiểu thuyết mạng, đều là dạng này.
Hắn lại là thanh niên, bởi vậy khả năng tiếp nhận cùng thích ứng rất mạnh mẽ.
Xuyên qua liền là một cuộc sống mới, cuối cùng mọi người đều sẽ hòa mình vào cuộc sống mới mà thôi.
Cho nên có lưu luyến cuộc sống cũ cũng vô dụng, chưa kể cuộc sống cũ của hắn cũng không có gì vui vẻ.
Dương Lãng đột nhiên cảm giác trong tay mình còn cầm thứ gì, hắn mở ra xem thì thấy là một tấm thẻ đeo trước ngực.
Bệnh nhân Dương Lãng, bệnh viện xxx Trung ương 3.
Xxx là gì hắn không muốn nói, nhưng nhìn thấy tấm thẻ này khiến sắc mặt hắn trở nên quái lạ.
Người ta xuyên qua đều có ngón tay vàng, lão gia gia, Hệ thống ba ba.
Sau đó liền miểu thiên miểu địa miểu không khí.
Hắn thì sao, liền mang một tấm thẻ này?
Đây là đang cố nhắc nhở cho hắn hắn là bệnh nhân sao?
Dương Lãng đem tấm thẻ phá hủy sau đó vứt đi.
Hắn lẩm bẩm: “Stranger bác sĩ, yên tâm đi, ta vẫn ghi nhớ lời nói của ngươi.
Ta sẽ làm một người tốt”.
Nói xong Dương Lãng liền dựa vào trí nhớ của mình trở về nhà, gặp được cha mẹ hắn.
Cha mẹ hắn đều là thường dân, phàm nhân, cả hai đều là người trung niên, diện mạo thường thường, bởi vậy gương mặt Dương Lãng cũng không có gì đặc biệt.
Đã không xấu hẳn cũng không đẹp như thiên tiên, cái này càng giúp Dương Lãng khẳng định mình không phải nhân vật chính.
“cha mẹ, ta đã về”.
Cha Dương Lãng thấy hắn liền nói: “sắp đến giờ buôn bán, mau vào giúp chúng ta”.
Dương Lãng xắn lên tay áo, rất nhanh liền vào giúp hai người.
Có kí ức của nguyên chủ, hắn đối với việc làm bánh bao vô cùng quen thuộc.
Ba người liên tục thao tác, rất nhanh liền làm được mấy chục lồng hấp, sẵn sàng mở cửa hàng.
Bình thường người bán hàng chính là mẹ hắn, nhưng hôm nay Dương Lãng vừa xuyên qua cho nên nổi hứng đứng bán cùng mẹ hắn, thuận tiện quan sát người qua đường, thu thập một ít tin tức.
Thân phận của hắn bây giờ quá thấp, muốn thu thập tin tức cũng khó khăn.
Nếu như hắn xuyên qua là công tử của gia tộc nào đó, con của phủ thành chủ thậm chí là Hoàng tử, như vậy thì khởi đầu độ khó sẽ thấp hơn nhiều.
Đáng tiếc hắn không phải nhân vật chính a.
Cho nên Dương Lãng ngoan ngoãn đứng bán hàng, cảm nhận cuộc sống của người phàm ở thế giới mới, thỉnh thoảng còn trò chuyện với mẹ hắn, với người mua hàng hỏi dò tin tức.
Nhưng đáng tiếc người mua hàng đều là người bình thường, không hề thấy người của tông môn, bởi vậy không có thu hoạch gì lớn.
Đến nửa buổi, đang lúc Dương Lãng chán chường, trước quán của hắn đột nhiên xuất hiện 3 người.
Ba thanh niên, hai nam một nữ.
Thanh niên đi trước gương mặt tiêu chuẩn, cũng không đẹp trai, nhưng thái độ ung dung thoải mái.
Người phụ nữ thì có chút tư sắc, nhưng Dương Lãng là người hiện đại, xem qua rất nhiều tác phẩm điện ảnh nghệ thuật, cũng không cảm giác nàng xinh đẹp.
Phía sau hai người thì đi theo một tên thanh niên mặt ngựa, mắt hẹp dài, tư thế thấp kém hơn hai người ở phía trước một cấp, không cần đoán cũng biết hắn là người hầu, cấp dưới.
Cả ba người đều mặc một bộ đồ màu đen, Dương Lãng nhìn thấy ở trước ngực của 3 người thêu chung một cái hình vẽ một cái trảo có móng tay sắc bén, cảm giác ba người này hẳn là người của môn phái, cơ hội tìm hiểu tin tức của hắn tới.
Cô gái kia chủ động lên tiếng: “bánh bao giá thế nào?”.
Dương Lãng mỉm cười đáp: “một Huyền đồng một cái”.
Cô gái liền ném cho hắn 3 cái Huyền đồng nói: “lấy cho ta 3 cái”.
Tu sĩ tu luyện tiêu hao chủ yếu là linh thạch cùng các loại tài nguyên, nhưng tu sĩ cấp thấp vẫn thường xuyên cùng phàm nhân qua lại giao dịch.
Bởi vậy bọn hắn trên người vẫn mang tiền của đám phàm nhân để cho tiện mua bán.
Huyền kim, Huyền ngân, Huyền đồng, giá trị theo thứ tự từ cao đến thấp, tỉ lệ quy đổi 1:100.
Bởi vậy mới nói, gia đình của hắn muốn góp đủ 100 cái Huyền kim cho hắn kiểm tra tư chất không biết muốn góp đến bao giờ.
Dương Lãng nhận lấy tiền gói 4 cái bánh bao lại đưa cho nàng.
Cô gái thấy vậy ngạc nhiên: “ta chỉ mua 3 cái mà thôi”.
Dương Lãng mỉm cười nói: “cô nương xinh đẹp như vậy, thoạt nhìn còn là người tu luyện, mua hàng của chúng ta chắc chắn sẽ mang đến may mắn cho chúng ta.
Hôm nay chúng ta hẳn là mua may bắn đắt a.
Cho nên liền khuyến mãi cho cô nương thêm một cái, ha ha”.
Cô gái kia nghe vậy vui vẻ: “tiểu đệ đệ thật biết nói chuyện”.
Dương Lãng lập tức thuận thế hỏi: “ta luôn ước ao được trở thành người tu luyện như các vị, không biết ta có một chút cơ hội nào không?”.
Cô gái kia tâm trạng vui vẻ liền cùng hắn nói nhiều vài câu: “muốn vào cùng tông môn với ta phải chờ thêm 2 năm, chúng ta 3 năm mới tuyển đệ tử mới một lần.
Ngươi ở Huyết Lệ thành này gần nhất chỉ có Chính khí tông, bọn hắn hình như sắp tổ chức tuyển chọn đệ tử đấy.
Có điều ngươi nếu muốn đi Chính khí tông, như vậy chỉ sợ ngươi rất khó có cơ hội được gặp lại ta, hì hì”.
Tên mặt ngựa ở phía sau xì một tiếng coi thường: “nhà nghèo kiết xác còn muốn tu hành, nhà ngươi góp đủ 100 Huyền kim để đóng phí kiểm tra sao?”.
Dương Lãng chỉ có thể gãi đầu: “ha ha, nhà ta quá nghèo, lúc này chưa đủ tiền.
Nhưng ta còn có thể cố gắng hai năm, nói không chừng thật sự có cơ hội trở thành người tu luyện, có được phong thái tuyệt vời như 3 vị đây”.
Nghe vậy cô gái kia che miệng cười khẽ một tiếng, mà người thanh niên kia thì lộ ra vẻ xem thường, hiển nhiên không cho rằng người nghèo như Dương Lãng có một cơ hội nào.
Mặt ngựa tiếp tục lên tiếng: “Tu luyện cũng không phải chỉ cần qua một bước kia là đủ, sau khi vào môn phái rất nhiều người đều phải dựa vào gia đình, gia tộc tiếp tục hỗ trợ mới có thể tu luyện được.
Như nhà ngươi chỉ sợ bán cả nhà đi cũng không đủ.
Tốt nhất là không nên mơ mộng hão huyền”.
Mặt ngựa giọng nói không chút nể mặt, đả kích một cách vô tình.
Cô gái kia nhẹ giọng nói: “được rồi, người ta cũng chỉ mơ ước một chút mà thôi”.
Nói xong nàng đưa bánh bao tới nói: “Trương sư huynh, ngươi có muốn ăn một chút không?
Ta không thể ăn hết bốn cái được”.
Vị thanh niên được gọi là Trương sư huynh kia lần đầu lên tiếng, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng: “ta đã sớm ích cốc, không cần ăn đồ ăn phàm tục.
Sư muội ngươi ăn đi”.
Cô gái nghĩ nghĩ liền đem 2 cái phân ra đưa cho mặt ngựa: “vậy ngươi giúp ta ăn đi”.
Mặt ngựa liếc mắt nhìn về phía thanh niên, thanh niên nhẹ gật đầu mới bắt đầu cầm lấy ăn.
3 người rất nhanh liền rời đi, Dương Lãng thì nhíu mày suy nghĩ.
Người thanh niên kia đã ích cốc, như vậy cảnh giới hắn hẳn là cao hơn 2 người còn lại.
Người mới tu luyện mới không thể ích cốc, mà người mới tu luyện chính là Luyện Khí kì tu sĩ.
Cô gái cùng mặt ngựa rất có thể là Luyện Khí kì, còn thanh niên kia chính là Trúc Cơ kì tu sĩ.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, tu sĩ cảnh giới đầu tiên chính là Luyện Khí kì, phía sau là cái gì thì nguyên chủ không biết.
Nhưng Dương Lãng dựa vào kinh nghiệm của hắn liền đoán ra được, hẳn là Trúc Cơ kì hoặc một thứ gì đó tương tự.
Trúc Cơ kì có thể tích cốc, nghe cũng hợp lí.
Quan trọng là hắn cũng từ trong lời nói của đối phương lờ mờ nhận ra, bọn hắn là người của Ma đạo.
Quả nhiên ở khu vực giảm xóc này đám người Ma đạo xuất hiện tấp nập gấp mấy lần tu sĩ của Chính đạo, thậm chí còn có người dám ở trong thành công khai g·iết người để luyện tay chơi chơi.
Quả thật xem mạng người như cỏ rác a.
Cứ như vậy Dương Lãng tiếp tục phụ giúp cha mẹ bán bánh bao đến giữa trưa, cả một buổi hắn cũng không gặp thêm bất kì tu sĩ nào.
Đang lúc hắn định thu đồ trở lại, đột nhiên một người xuất hiện ở ngay trước cửa hàng nhà hắn.
Dương Lãng quay đầu nhìn lại thì thấy người tới chính là mặt ngựa.
Hắn đột nhiên có cảm giác không ổn.
Quả nhiên mặt ngựa từ trong túi nhỏ bên hông lấy ra một cái chùy sắt, chùy đầu tròn, có gai nhọn, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy lạnh lùng.
Sau đó, dưới chân hắn đạp mạnh một cái, hóa thành hắc ảnh xông tới, đồng thời vung lên chùy sắt.
Ầm.
===> Đánh dấu truyện nha mọi người