Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Ta Muốn Làm Ác Nhân - Chương 43 thật sự là cơ duyên?

Phương Như Ngọc đang buồn rầu vì không mua được gạo, lúc này nghe vậy giọng nói lộ ra hào hứng: “thật?”.

“ta sẽ không ở những lúc quan trọng như thế này trêu đùa ngươi.

Muốn có được cọc cơ duyên này thì đến đây tìm ta.

Ngươi ở chỗ ở gần Trưởng lão, ta không tiện lên Luyện Đan phong của ngươi”.

“được, chờ ta”.

Phương Như Ngọc nói xong liền cắt đứt truyền tin phù, Dương Lãng bắt đầu pha trà, chờ đợi nàng tới.

Một thời gian ngắn sau Phương Như Ngọc liền xuất hiện trước cửa phòng hắn, Dương Lãng mở cửa đón nàng vào, sau đó đóng lại.

Phương Như Ngọc nhìn thấy cảnh này hơi nhíu mày một cái, nhưng không hề nói gì.

Hai người ngồi xuống bàn, Dương Lãng cầm ấm trà rót ra hai tách trà, sau đó nói: “đầu tiên ta rất xin lỗi khi khiến ngươi vướng vào rắc rối này, dù sao Trình Mặc ban đầu là nhắm vào ta, nhưng hắn không làm gì nổi ta nên mới nhắm vào ngươi”.

Phương Như Ngọc nghe vậy nghiêm túc hỏi: “bị một vị đệ tử chân truyền nhắm vào ngươi không sợ sao?”.

“ha ha, có gì phải sợ? không phải ta bây giờ vẫn rất ung dung tự tại sao?

Mà ngươi đỏ mắt hiện tại không phải là ta, mà là hắn.

Ta mới là người chiếm thượng phong.

Đệ tử chân truyền lại như thế nào?

Chỉ cần hắn không dám phá quy củ của tông môn, chúng ta đều chơi trong quy luật trò chơi, như vậy hắn không thể nào đánh bại ta dễ dàng như vậy đâu”.

Phương Như Ngọc sắc mặ không hề lộ ra biểu cảm gì, bình tĩnh nói: “ngươi thật đúng là tự tin, hi vọng ngươi có thể tự tin đến cùng, cũng giữ vững được thế thượng phong đến cùng”.

Dương Lãng mỉm cười: “được rồi, vậy chúng ta nói đến chuyện cơ duyên đi.

Trước không vội, mời uống trà”.

Dương Lãng nói sau đó chỉ về chén trà, Phương Như Ngọc không hề động tay.

Nàng nhìn về Dương Lãng, ánh mắt trong vắt như hồ nước giống như đang hỏi hắn ‘ngươi nghĩ ta sẽ lại ngu ngốc uống trà của ngươi một lần nữa sao?’.

Lần trước nàng vì tin tưởng vào quan hệ của hai người xây dựng trước lúc vào tông môn nên mới tùy tiện uống trà hắn mời, sau đó phải bỏ ra một cái giá lớn.

Lần này nàng chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức tùy tiện uống trà Dương Lãng mời nữa.

Dương Lãng thấy vậy mỉm cười, hắn nói: “trà rót ra từ chung một ấm”.

Sau đó hắn cầm lên tách trà của mình, một hơi uống sạch.

“thế nào, tin tưởng ta sao?

Nếu như có độc, ta sao có thể tự hạ độc chính mình?

Hơn nữa lần này ta mời ngươi tới đây là nói chuyện nghiêm túc, chẳng lẽ không nể mặt?”.

Phương Như Ngọc nghe vậy nhíu mày, nàng suy nghĩ một chút cảm giác Dương Lãng nói rất có lí.

Nếu trong trà có độc hắn sẽ không uống mà chỉ dụ mình uống mới đúng.

Hơn nữa nàng hôm nay đến cũng là muốn cơ duyên từ trong tay Dương Lãng, để đem tên Lý Húc ngông cuồng kia đánh bại, đoạt lấy gạo để về luyện đan, hoàn thành căn dặn của sư phụ nàng.

Bởi vậy Phương Như Ngọc cầm lên chén trà, hấp một ngụm.

Dương Lãng thấy vậy mỉm cười, từ trong túi móc ra một lá Trữ Linh Phù hắn mới làm.

Hắn đẩy đến trước mặt Phương Như Ngọc nói: “đây là một loại linh phù hoàn toàn mới do ta tự sáng tạo.

Nó tên là Trữ Linh Phù, chỉ có một tác dụng duy nhất chính là tồn trữ linh lực của ngươi, lúc cần liền lấy ra nạp đầy đan điền của ngươi để sử dụng.

Gần đây ta cùng Hoàng Thường quyết đấu cũng là nhờ vào thứ này mới có thể chiến thắng hắn”.

Phương Như Ngọc nghe vậy ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, Trữ Linh Phù?

Nàng cầm lấy thử nghiệm truyền vào linh lực, quả nhiên linh lực thật sự được tồn trữ ở bên trong.

Dương Lãng mới nhập môn bao lâu, vậy mà đã nhập môn chế phù, trở thành một vị Nhất giai Phù sư.

Hơn nữa còn có thể tự mình sáng tạo ra một loại cực kì thực dụng linh phù, thiên phú Phù sư của hắn thật sự rất cao.

Chỉ đáng tiếc, thiên phú tu luyện lại...

Phương Như Ngọc trong lòng âm thầm thay Dương Lãng tiếc nuối.

Nếu như thiên phú tu luyện của hắn cũng tốt như thiên phú Phù sư của hắn thì tốt rồi.

Nàng hỏi: “có thể nạp tối đa bao nhiêu linh lực?”.

“tùy vào ngươi.

Nếu như tốc độ hồi phục linh lực của ngươi đủ nhanh, như vậy ngươi có thể nạp rất nhiều linh lực, đủ để ngươi xạc 3 4 lần thậm chí hơn.

Nhưng nó chỉ có thể tồn trữ tối đa một ngày, tính từ thời điểm nạp linh lực vào, sau đó những linh lực nạp vào đầu tiên sẽ từ từ tiêu hao mất.

Nếu ngươi không sử dụng, đến ngày thứ hai toàn bộ linh lực sẽ tự động tiêu tán hết.

Cái này chỉ có thể phát ra công dụng lớn khi ngươi biết chắc mình lúc nào sẽ cùng người khác chiến đấu, cho nên chuẩn bị sẵn sàng mà thôi”.

Phương Như Ngọc nghe vậy không nhịn được khen ngợi: “cho dù là như vậy cũng đã rất thần kì rồi.

Dương Lãng, cảm ơn ngươi.

Có nó ta đã nắm chắc có thể đánh bại Lý Húc”.

Dương Lãng đặt ra một bình sứ: “chưa hết, trong này là độc của sủng thú linh xà ta nuôi, kịch độc.

Ngươi về cải tiến đàn của ngươi một tí, ở hai đầu cây đàn làm hai lưỡi đao sau đó tôi độc lên.

Ngươi nhất định phải thắng trận này, nếu không người khác sẽ nghĩ ngươi thực lực yếu kém dễ bắt nạt, sư phụ của ngươi cũng sẽ mất mặt”.

Phương Như Ngọc nghe vậy nhíu mày, nàng đối với việc dùng độc rất phản cảm.

Nhưng nghe Dương Lãng phân tích được mất, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thu vào.

Đang định cáo từ rời đi, lúc này Phương Như Ngọc đột nhiên cảm thấy người mình nóng lên, sau đó mặt nàng cũng ửng đỏ.

Nàng giật mình một cái, vội vàng vận công kiểm tra cơ thể, phát hiện mình không trúng độc.

Nhưng biểu hiện này rõ ràng là ...

Nghĩ đến cái gì đó, Phương Như Ngọc sắc mặt trắng bệch.

Cmn, nàng lại trúng xuân dược?

Xuân dược không phải độc, không thể dùng linh lực để bức độc ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn lên, Dương Lãng lúc này gương mặt cũng đang bắt đầu đỏ lên, có điều ánh mắt của hắn vẫn rất tỉnh táo, chứng minh hắn có năng lực khắc chế bản thân cực mạnh.

Phương Như Ngọc run giọng nói: “Dương Lãng, ngươi vậy mà lại hạ độc ta một lần nữa?

Không phải ngươi nói...”.

Nàng đang định chất vấn cái gì, nhưng đột nhiên im miệng.

Dương Lãng cười cười: “không phải là ta nói ta sẽ không hạ độc chính mình sao?

Ha ha, ngươi nghĩ đúng rồi đấy.

Nếu là xuân dược, ta hạ độc ngươi sau đó hạ độc cả ta, như vậy thì lại có vấn đề gì chứ?

Cả hai chúng ta cùng trúng độc cùng vui vẻ, như vậy không phải rất tốt sao?”.

Phương Như Ngọc nghe xong cả người run lên, thần sắc giống như một vị thiếu nữ gặp phải sơn tặc ác bá, ngón tay chỉ vào hắn run rẩy nói: “ngươi, ngươi, ngươi...hỗn đản, vô liêm sỉ, bỉ ổi, hạ lưu, đê tiện”.

Dương Lãng lộ ra nụ cười xấu xa: “hắc hắc, Như Ngọc, ngươi mắng người cũng dễ nghe như vậy, thật sự không hổ là đạo lữ của ta”.

“cái rắm, ai là đạo lữ của ngươi, ta...”.

Nàng lại định nói thêm cái gì, lúc này một cỗ cảm giác nóng rực đột kích, khiến cho nàng không nhịn nổi nửa, phát ra một tiếng ‘ưm’ tràn đầy kiều diễm.

Hai mắt Phương Như Ngọc trở nên mê li, nàng đột nhiên cảm giác quần áo thật nóng, nàng muốn cởi bớt ra.

Thế là Phương Như Ngọc ở trước mặt Dương Lãng bắt đầu vò quần áo của mình, cho dù lí trí nàng còn lại một tia thanh minh cố gắng kiềm chế, nhưng cũng đã sắp thất thủ.

Nhìn thấy Phương Như Ngọc dưới quần áo lộ ra cảnh xuân, làn da trắng bóc quen thuộc như ẩn như hiện, kí ức ngày đó đột nhiên hiện lên trong não của Dương Lãng, khiến hắn cũng cảm giác cả người mình cực kì khô nóng, như đang bị lửa đốt.

Nếm qua mới biết được Phương Như Ngọc tiêu hồn đến mức nào.

Hắn từ từ đi đến trước mặt nàng, đem nàng bế lên, sau đó phát ra một nụ cười bỉ ổi.

Phương Như Ngọc lúc này hai tay vậy mà chủ động ôm lấy cổ hắn, trong miệng còn phát ra giọng nói nghẹn ngào: “ngươi... tên bỉ ổi khốn kh·iếp này...lại bắt nạt ta”.

Dương Lãng không hề quan tâm nàng oán tránh, từ từ đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

“hắc hắc, Như Ngọc a Như Ngọc, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng a”.

༺ Đánh dấu truyện, nuôi béo rồi thịt nào ae. Tặng hoa đi nha༻

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free