Ta Muốn Làm Ác Nhân - Chương 45 Trưởng lão can thiệp
Phương Như Ngọc nghe vậy lạnh nhạt nói: “Nhất giai Cực phẩm công pháp cùng Nhất giai Hạ phẩm công pháp khác biệt to lớn như thế nào ngày hôm nay ngươi sẽ được tự mình trải nghiệm”.
Nói xong nàng đột nhiên gia tăng mạnh tốc độ diễn tấu, phong nhận bắn ra càng lúc càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Không chỉ Lý Húc tự mình đứng tại trên võ đài tự mình cảm nhận được tần suất công kích cực cao như mưa rào bắn xối xả vào mặt mà cả những người ở phía dưới đứng xem cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn mà Phương Như Ngọc đang tạo ra.
Chu Linh Thông ở bên cạnh cũng không nhịn được nói: “tần suất công kích quá cao, áp lực Lý Húc đang nhận rất lớn, nhưng không biết Phương Như Ngọc có thể duy trì được bao lâu.
Nếu thật sự nàng vì phô trương thanh thế mà làm như vậy vậy thì đây là một chiến thuật sai lầm”.
Dương Lãng nghe vậy mỉm cười, phô trương thanh thế?
Không, nàng không hề phô trương thanh thế.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Mấy đạo phong nhận lướt qua, lúc đầu Lý Húc còn có thể điên cuồng múa đao cản trở, nhưng dần dần màn đao tưởng như phòng thủ kín kẽ không lọt giọt nước của hắn lại bắt đầu bị chọc thủng, khiến cho phong nhận ở trên người hắn liên tục lướt qua, cắt đứt quần áo của đệ tử ngoại môn hắn mặc trên người.
Lý Húc sắc mặt kinh hãi: “không đúng, cực kì không đúng.
Nãy giờ ngươi liên tục duy trì tần suất công kích cao như vậy, cho dù Công pháp ngươi tu luyện có là Nhất giai Cực phẩm đi nữa cũng không có nhiều linh lực như vậy mới đúng.
Tại sao ngươi vẫn chưa cạn linh lực?
Ngươi rốt cuộc làm sao có thể làm được?”.
Trong giọng nói của Lý Húc lộ ra một cỗ hoảng sợ thần sắc, hắn lúc này cho dù ngu ngốc đi nữa cũng đã nhận ra Phương Như Ngọc linh lực nhiều vượt quá tưởng tượng của hắn.
Bởi vì nãy giờ hắn điên cuồng múa đao cũng đã tiêu hao quá nửa linh lực để đón đỡ công kích của Phương Như Ngọc rồi.
Chưa kể thể lực của hắn cũng đang sụt giảm một cách nhanh chóng nữa, bởi vậy hắn càng kéo dài sẽ bị càng nhiều phong nhận đột phá phòng ngự mà thôi.
Phương Như Ngọc lạnh nhạt nói: “thế nào? Không định kéo dài nữa sao?
Ngươi có thể kéo đến lúc ta cạn kiệt linh lực cơ mà?”.
Nhìn thái độ của Phương Như Ngọc vô cùng tự tin như vậy Lý Húc hoảng rồi, hắn lúc này không còn chắc chắn mình thật sự có thể kéo đổ lượng linh lực của Phương Như Ngọc hay không nữa.
Xoẹt.
Lại một cái phong nhận xoẹt qua, lần này hắn bị cắt đứt da thịt khiến cho hắn đổ máu, quần áo nhanh chóng bị thấm đỏ.
‘không được, ta không thể tiếp tục chống cự một cách vô vọng như thế này, ta phải liều một phen’.
Lý Húc trong lòng lập tức làm ra quyết định, hắn hét to một tiếng, đột nhiên cầm đao của mình ném ra bên ngoài, hướng về phía Phương Như Ngọc xoay tròn xông tới.
Truy phong tróc ảnh đao pháp – Tử vong cuồng tập.
Đao của Lý Húc điên cuồng xoay tròn như một cái lốc xoáy điên cuồng thu gặt đầu người xông về phía Phương Như Ngọc, không ít người nhìn thấy cảnh này đều phát ra một tiếng kinh hô, bởi vì Lý Húc đã đem toàn bộ đặt cược vào một chiêu này, đồng thời cũng muốn đồng quy vu tận với Phương Như Ngọc.
Phương Như Ngọc nhìn thấy cảnh này khóe miệng kéo ra một nụ cười, động tác gảy đàn của nàng đột nhiên dừng lại.
Tay phải nàng giơ lên cao, sau đó vỗ mạnh xuống đàn một phát.
Cầm pháp - Ô dạ đề.
Oành.
Một cỗ linh lực sóng xung kích lấy nàng làm tâm điềm đột nhiên bạo phát ra ngoài.
Dương Lãng có thể cảm nhận được cỗ lực đẩy cực lớn ở làn sóng xung kích này.
Lúc này xung quanh Phương Như Ngọc cho dù có mấy người hoặc mấy chục người đồng thời xông lại muốn chém g·iết nàng, nhưng chỉ cần nàng dùng ra một chiêu này tất cả đều sẽ bị đẩy bay ngược ra ngoài thật xa.
Đây là một chiêu thức phòng ngự cực mạnh của nàng.
Mà đao của Lý Húc đang điên cuồng xoay tròn công kích gặp làn sóng xung kích này bị khựng lại nửa giây, tốc độ xoay tròn đột nhiên giảm mạnh, sau đó bị cuốn bay ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này Lý Húc sắc mặt trắng bệch, đồng thời mấy cái phong nhận lúc trước đã bị Phương Như Ngọc sớm bắn ra lúc này cũng cắt chém lên trên người hắn.
Phốc phốc phốc.
Ba đạo hoa máu vẩy ra, Lý Húc bay ngược ra ngoài, trên thân ướt đẫm máu tươi của chính hắn.
“Lý Húc mất đi sức chiến đấu, trận chiến này người chiến thắng chính là Phương Như Ngọc”.
Quản Sự rất nhanh liền lên tiếng tuyên bố kết quả.
Đây là tỉ thí, bởi vậy Quản Sự sẽ can thiệp để đảm bảo hai bên không đ·ánh c·hết hoặc đánh tàn đối thủ.
Hai bên cũng phải biết khắc chế, nếu kết quả đã ra còn muốn t·ruy s·át, như vậy Quản Sự có quyền trực tiếp đánh gục tại chỗ.
Lúc đó khóc cũng không biết tìm ai khóc.
Phương Như Ngọc tự tin đứng dậy ôn đàn của mình: “Lý sư huynh, đã nhường rồi”.
Lý Húc vội vàng lấy Chữa Thương Đan ra ăn đồng thời bôi lên v·ết t·hương, sắc mặt tái nhợt nói: “đa tạ sư muội đã nương tay, đây là Túi trữ vật chứa toàn bộ gạo mà ta đã mua ngày hôm trước.
Nó là của ngươi”.
Quản Sự thấy vậy vung tay một cái, Túi trữ vật bay tới trước mặt Phương Như Ngọc bị nàng tiếp được.
Phương Như Ngọc kiểm tra một phen sau đó cực kì vui vẻ đi xuống đài.
Lúc xuống còn không quên liếc nhìn Dương Lãng một cái, khóe miệng vểnh lên, lộ ra vẻ đắc ý khoe khoang thực lực của nàng.
Cái mũi nhỏ lại hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên còn bất mãn việc hắn lại hạ dược sau đó ngủ nàng.
Dương Lãng xoay người rời đi, Hoàng Thường đã bị hắn đánh bại, Lý Húc thì bị Phương Như Ngọc đánh bại.
Trình Mặc nếu lại muốn ra tay, như vậy lần này hắn chắc chắn phải suy nghĩ thật kĩ một chút, nắm chắc phần thắng cực lớn mới có thể ra tay được.
Nếu không suốt ngày q·uấy r·ối, bọn hắn cũng sẽ không tiếp.
Quan trọng nhất vẫn là Phương Như Ngọc có một trận chiến mở màn rất tốt, danh tiếng của nàng đã được đánh ra.
Luyện Khí kì Nhất trọng vượt cấp khiêu chiến Luyện Khí kì Tam trọng, đây đã đủ nói rõ nàng không chỉ có thiên phú tu luyện tốt mà còn có được thiên phú chiến đấu rất cao.
Mạc Thần Cơ Trưởng lão, sư phụ của nàng hẳn là rất hài lòng với kết quả này đi?
Dương Lãng cũng không biết, lúc này trong đại diện, mấy vị Trưởng lão đang tụ tập ở đây.
Bọn hắn im ắng không nói gì, sau khi trận chiến kết thúc Chưởng môn Diệp Lạc mới lên tiếng cười ha ha nói: “chúc mừng Mạc Trưởng lão thu được một đồ đệ tốt.
Luyện Khí kì Nhất trọng nghịch phạt Luyện Khí kì Tam trọng, cho dù Lý Húc không phải là Luyện Khí kì Tam trọng mạnh mẽ gì, nhưng cũng đã rất ghê gớm”.
Mạc Thần Cơ Trưởng lão nghe vậy hoa dung xán lạn, khẽ mỉm cười nở ra nụ cười hài lòng: “đa tạ Chưởng môn chúc lành.
Có điều Phương Như Ngọc đứa nhỏ này đang trong thời kì nhập môn rất bận rộn, còn phải lấy tăng cao tu vi làm chủ, cho nên không thể thường xuyên bị người khiêu chiến q·uấy r·ối như vậy được”.
Nàng lời này không hề nói ai, nhưng mấy vị Trưởng lão ở đây đều biết là đang ám chỉ cái gì.
Tạ Kim Đỉnh Trưởng lão lúc này lên tiếng: “tu luyện cũng cần lịch duyệt, chiến đấu để trưởng thành hơn.
Tông môn chúng ta trước giờ không hề nuôi dưỡng đóa hoa trong nhà ấm.
Mạc Trưởng lão yên tâm, ta sẽ để đệ tử của ta thu liễm một ít”.
“đa tạ Tạ Trưởng lão”.
Mấy người lời qua tiếng lại một hồi liền đem sự việc của Phương Như Ngọc cùng Trình Mặc làm xong, lại thảo luận một hồi Tạ Kim Đỉnh liền trở về Luyện Khí phong của mình gọi Trình Mặc tới, đồng thời cùng hắn nói chuyện.
Trình Mặc sau khi đi ra sắc mặt cực kì khó coi, nhưng cũng đem những hành động mình đang chuẩn bị lấy ra đối phó Phương Như Ngọc cùng Dương Lãng dừng lại.
Đệ tử chân truyền ở giữa có thể tranh đấu, nhưng cũng phải có một cái hạn mức.
Đây dù sao cũng là Chính đạo tông môn.
Không thể dựa vào tu vi của mình cao, nhập môn sớm sau đó điên cuồng q·uấy r·ối đệ tử mới nhập môn được.
Như vậy người ta còn có thể thoải mái tu hành sao?
Nếu hành động này của hắn mà được Trưởng lão nhìn trong mắt nhưng không hề có ý kiến gì, lấp liếm cho qua, như vậy đây cũng không phải Chính đạo tông môn nữa mà là Ma đạo, không sống mống c·hết rồi.
Đồng thời Phương Như Ngọc cũng được Mạc Thần Cơ Trưởng lão gọi tới, đem chuyện của nàng cùng Trình Mặc nói qua, để nàng thời gian tiếp theo cứ an tâm mà tu luyện, đừng chạy ra tỉ thí với người khác rồi.
Phương Như Ngọc còn đang buồn rầu sẽ bị cuốn vào sự kiện này không dứt, nhưng nghe được sư phụ của mình nói như vậy lập tức vui vẻ.
Quả nhiên sư phụ của nàng vẫn rất quan tâm chú ý nàng a.
Phương Như Ngọc đem chuyện này truyền tin cho Dương Lãng, Dương Lãng ánh mắt sáng lên, cảm giác thời cơ của hắn đã tới.
༺ Đánh dấu truyện, nuôi béo rồi thịt nào ae. Tặng hoa đi nha༻