Chương 19 : Căm giận ngút trời, Ngao Liệt báo thù
Ngao Liệt xem ra không phải hạng người quá thông minh.
Cho nên, hắn tương đối dễ bị lừa gạt.
Nếu như trong kịch bản gốc, Ngao Liệt nhất định phải bị Đường Tăng thu làm vật cưỡi.
Vậy thì cứ ngăn nó xảy ra, chẳng phải tốt hơn sao?
Bất quá, chỉ để Ngao Liệt bỏ trốn, chắc chắn không thể làm Tôn Thánh thỏa mãn.
Sau mấy ngày mò mẫm, Tôn Thánh coi như đã nắm rõ luật chơi của hệ thống.
Đơn thuần thay đổi nhân quả Tây Du đã có thể nhận được tưởng thưởng.
Nhưng ảnh hưởng càng lớn, tưởng thưởng mới càng thêm phong phú.
Hơn nữa, nếu hắn chỉ đơn giản là không để Đường Tăng có được Ngao Liệt, chẳng phải giết quách Ngao Liệt cho xong chuyện?
Cần gì phải tốn nhiều nước bọt nói cho Ngao Liệt chân tướng làm gì.
Thực ra, Tôn Thánh đang bày một ván cờ lớn.
Nếu cả Linh Sơn đều đang vì lượng kiếp Tây Du mà bôn ba.
Vậy hắn sẽ lấy đạo của người trả lại cho người.
Từng bước một ứng chiêu phá chiêu.
Hoàn toàn quấy rối kế hoạch Tây Du.
Kể từ đó, nhân quả Tây Du sẽ không còn cách nào thiên vị Linh Sơn được nữa.
Hắn muốn cho tất cả những gì mà chư Phật Linh Sơn khổ cực kiến tạo đều hóa thành hư không!
"À phải, quên nói cho ngươi biết."
"Lão Tôn ta bây giờ đã là đại đồ đệ của Đường Tăng, phụng bồi Đường Tăng đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh."
"Ngươi không cần phải khẩn trương."
"Lão Tôn ta bỏ lại Đường Tăng, một mình đến tìm ngươi, không chỉ là để nói cho ngươi chân tướng."
"Mà còn mang đến cho ngươi một bí mật."
"Ngươi có biết, Đường Tăng chính là Kim Thiền Tử chuyển thế, làm mười đời người tốt, giữ được chút nguyên dương chưa tiết."
"Cho nên, ăn một miếng thịt của hắn là có thể trường sinh bất lão?!"
Giọng Tôn Thánh hời hợt rơi vào tai Ngao Liệt, lại giống như bom hạng nặng.
Khiến Ngao Liệt cả người run lên.
Trường sinh bất lão?!
Chỉ bốn chữ đơn giản.
Nhưng ngó trong tam giới này, có mấy ai thực sự làm được trường sinh bất lão?
Đại La Kim Tiên, nguyên thần ký thác Thiên Đạo, cùng trời đồng thọ.
Chuẩn Thánh bễ nghễ tam giới, bất tử bất diệt.
Còn Thánh nhân thì chiếm cứ Tử Tiêu Cung, không màng thế sự.
Chỉ có ba hạng người này mới dám nhẹ nói đến trường sinh bất lão.
Dù Tôn Ngộ Không luyện thành bảy mươi hai phép, có thể trốn tránh ba tai ngũ kiếp.
Lại ăn cả đống Cửu Chuyển Kim Đan, cũng không dám chắc chắn có thể trường sinh bất lão.
Dù sao Thiên Đạo vô tình, năm trăm năm một luân hồi.
Một khi một kiếp tránh không khỏi, chính là thân tử đạo tiêu.
Thế nhưng, ăn một miếng thịt Đường Tăng lại có thể dễ dàng trường sinh bất lão.
Đây chẳng khác nào đem một thỏi vàng đặt giữa đường cái.
Mặc cho người ta đến cướp đoạt!
"Ý của Đại Thánh là, muốn bản thái tử ăn thịt Đường Tăng?!"
"Ngươi dù sao cũng là đại đồ đệ của Đường Tăng, làm như vậy thật sự được sao?!"
Ngao Liệt cảnh giác hỏi.
Hắn không sợ Đường Tăng, dù sao Đường Tăng chỉ là người phàm.
Nhưng con khỉ trước mắt chính là Tề Thiên Đại Thánh năm xưa đại náo thiên cung.
Tu vi hơn hẳn hắn.
"Đồ ngốc!"
"Vướng phải một thằng heo đồng đội như ngươi, trách sao Tôn Ngộ Không phải mệt chết việc cực."
Tôn Thánh trợn trắng mắt, theo bản năng thay Tôn Ngộ Không oán trách vài câu.
Nghe vậy, Ngao Liệt còn tưởng Tôn Thánh xem hắn là bạn bè, nhất thời vừa mừng vừa lo.
"Lão Tôn ta hỏi ngươi, ngươi đã biết được chân tướng, có căm hận Tây Hải Long Vương không?!"
"Vậy ngươi có muốn báo thù không?!"
Tôn Thánh ngước mắt nhìn Ngao Liệt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dù Ngao Liệt có phản ứng gì, cũng không thoát khỏi Phá Vọng Thần Mâu của hắn.
Quả nhiên.
Con ngươi Ngao Liệt run rẩy một hồi lâu.
Vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn đáng sợ.
Đoán chừng là đang nhớ lại quãng thời gian chịu phạt ở Thiên Đình.
"Năm đó, Tây Hải Long Vương tố cáo ngươi lên Thiên Đình, tứ hải long vương đều không hợp tác."
"Ngươi dù sao cũng là Tam thái tử của Tây Hải."
"Tứ hải long vương thân như huynh đệ, nhưng ngay cả cầu xin tha thứ cho ngươi cũng không chịu."
"Chỉ có một viên Dạ Minh Châu là quan trọng hơn cả tính mạng của ngươi sao?!"
"Nghĩ như vậy, bọn họ đã sớm biết chân tướng."
"Cùng Thiên Đình và Linh Sơn đều là một giuộc."
Tôn Thánh bất bình nói.
Hắn đương nhiên biết dưới đại thế Tây Du, Long tộc chỉ có thể ủy khúc cầu toàn.
Hi sinh Ngao Liệt, đổi lấy thái bình cho Long tộc.
Nhưng làm như vậy có công bằng với Ngao Liệt không?
Còn có Kính Hà Long Vương.
Hắn cũng là vật hi sinh của Long tộc.
Đã từng có ai hỏi hắn, có nguyện ý hi sinh bản thân, bảo toàn Long tộc hay không?!
"Ha ha ha ha!"
"Thì ra là như vậy!"
"Thì ra ta, Ngao Liệt, không chỉ là con cờ của Thiên Đình và Linh Sơn."
"Mà còn là quân tốt thí của Long tộc!"
"Đại Thánh, ta muốn báo thù!"
"Xin Đại Thánh chỉ dạy cho ta!"
Hai mắt Ngao Liệt đỏ ngầu, hận ý trần trụi kéo lên.
Biết được chân tướng, hắn tuyệt đối không thể đi theo Đường Tăng, cam tâm làm vật cưỡi cho Đường Tăng.
Bất quá, muốn báo thù.
Vậy thì nhất định phải làm cho triệt để.
Vậy thì hãy bắt đầu từ gốc rễ đi!
"Ngươi thấy Đường Tăng trong sơn cốc kia không?"
"Lát nữa lão Tôn ta đi ra ngoài hóa duyên, sau đó ngươi liền..."
Tôn Thánh đã giao kế hoạch cho Ngao Liệt.
Có làm hay không, có chịu kéo tứ hải long vương xuống nước hay không, phải xem quyết tâm của Ngao Liệt.
Thực ra, một khi Ngao Liệt rời khỏi Ưng Sầu Giản.
Kiếp này đã coi như thay đổi.
Về phần Ngao Liệt có dám báo thù hay không, đối với Tôn Thánh mà nói chỉ có thể coi là giá trị thặng dư.
Không ảnh hưởng chút nào đến việc hắn tiếp tục thay đổi những nhân quả khác của Tây Du.
Chỉ là, hắn rất hứng thú với kế hoạch tỉ mỉ này.
Nếu thuận lợi hoàn thành, chắc chắn sẽ khiến Thiên Đình có một phen rung chuyển lớn.
Hắn đã đang nghĩ có nên mua chút hạt dưa trái cây, ngồi chờ xem kịch vui!
Lúc này, Đường Tăng một mình trong sơn cốc trông coi hành lý.
Hắn vẫn đang chờ Tôn Thánh hóa duyên trở về.
"Lại quên đưa cho Ngộ Không chút ngân lượng."
"Nếu có thể mua chút rượu thịt thì tốt."
Đường Tăng tặc lưỡi mấy cái, hai ngày trước uống rượu của khỉ con, đến giờ vẫn còn thơm nơi đầu lưỡi.
Hắn bây giờ nghiễm nhiên đã thành một hòa thượng rượu thịt đúng nghĩa.
Đúng lúc này.
Trong sơn cốc đột nhiên cuồng phong gào thét.
Rồi sau đó, một con bạch long từ trong đầm nước chui ra, một vuốt bắt lấy Đường Tăng.
Con bạch long này chính là Ngao Liệt.
Giờ phút này hắn hung ác vô cùng, không khác gì yêu quái bình thường.
Hơn nữa, hắn bị nhốt ở Ưng Sầu Giản mấy trăm năm, yêu khí tích tụ đã sớm khiến hắn mất đi ngạo cốt của Long tộc.
Nói hắn là một con ác long cũng không ngoa.
Bất quá, Ngao Liệt bắt được Đường Tăng cũng không trực tiếp ra tay sát hại.
Tôn Thánh trước đó đã cảnh cáo hắn.
Trên chín tầng trời, có Lục Đinh Lục Giáp, Tứ Trực Công Tào và Ngũ Phương Yết Đế tùy thời gi��m thị.
Để bảo đảm an toàn cho Đường Tăng.
Nếu không phải chính Đường Tăng tự tìm đường chết, người ngoài rất khó giết được hắn.
Bất quá, Đường Tăng nhất định phải chết.
Nhưng khi nào chết, chết ở đâu, sau khi chết xử trí như thế nào.
Những điều này đều nằm trong kế hoạch của Tôn Thánh.
Ngao Liệt chỉ cần dựa theo kế hoạch của Tôn Thánh từng bước một tiến hành là có thể báo thù!
"Tây Hải, ba trăm năm."
"Bản thái tử cuối cùng cũng trở lại rồi!"
Ngao Liệt nhìn đại dương quen thuộc trước mắt, trong con ngươi tràn ngập cừu hận.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn liền che giấu những cừu hận này đi.
Rồi sau đó lao thẳng xuống Tây Hải.
"Kỳ quái!"
"Không phải nói tiểu bạch long chỉ ăn hết ngựa của Đường Tăng thôi sao?"
"Sao hắn lại bắt cả Đường Tăng đi!"
"Còn chạy về Tây Hải?!"
"Không hay rồi, Ngao Liệt tự tiện bắt đi Đường Tăng, chắc chắn là do Tây Hải Long Vương chỉ điểm!"
"Mau đi bẩm báo Ngọc Đế, Như Lai."
"Đường Tăng gặp nạn rồi!"