Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 97 : Tâm cơ nam Sa hòa thượng

Trái hồng còn phải chọn quả mềm mà bóp.

So với Ân Giao và Triệu Công Minh, hiển nhiên Tứ Hải Long Vương dễ dàng nắm bắt hơn nhiều.

Hơn nữa, trước đó hắn đã giúp Ngao Liệt vượt qua một cửa ải gian nan nhất.

Ân tình này, Long tộc nhất định phải trả.

Bất quá, Tôn Thánh tương đối nhân từ.

Chuyện sai khiến Long tộc làm chó cho hắn, hãy để sau này tính.

Tập hợp đủ 24 viên Định Hải Châu mới là việc lớn cần kíp bây giờ.

"Nhị sư đệ."

Tôn Thánh lười biếng gọi một tiếng.

Ngao Liệt vốn đang dìu Đường Tăng, khó khăn lắm mới đưa được Đường Tăng ra khỏi đống loạn thạch.

Nghe Tôn Thánh gọi, hắn liền lập tức bỏ lại Đường Tăng, hấp tấp chạy tới.

"Đại sư huynh, huynh gọi ta sao?"

Ngao Liệt cung kính hỏi.

Với hắn mà nói, Tôn Thánh không chỉ là đại sư huynh, còn là ân nhân của Long tộc.

Có thêm hai tầng BUFF huynh trưởng như cha, tái sinh phụ mẫu, Ngao Liệt cung kính với Tôn Thánh một chút cũng là hợp tình hợp lý.

"Đại sư huynh thay mặt sư phụ cho ngươi nghỉ một ngày."

"Để ngươi về nhà thăm phụ thân và ba vị thúc bá."

"Ngươi xem, sư huynh đối tốt với ngươi chứ?"

Tôn Thánh mặt mũi hiền hòa nói.

Ngao Liệt hết sức cảm động, lập tức vỗ ngực quyết định mang bốn viên Định Hải Châu về để báo đáp Tôn Thánh.

Dù sao mọi người đều là sư huynh đệ, từ chối chuyện này thì quá xa lạ.

Cho nên Tôn Thánh tâm bất cam tình bất nguyện mà tiếp nhận ý tốt của Ngao Liệt.

Tin tưởng Ngao Liệt nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, tuyệt đối không để hắn thất vọng.

Ngao Liệt đi rồi.

Đường Tăng lại cưỡi bạch mã, mặt mờ mịt đi theo Tôn Thánh tiếp tục đi về phía tây.

Phía sau là một đám nhạc công trùng trùng điệp điệp đi theo.

Không biết còn tưởng rằng bọn họ là sứ đoàn Đại Đường hoàng đế phái đi Thiên Trúc.

Trong mắt yêu quái tam giới, đây quả thực là to gan trắng trợn chịu chết.

Chẳng khác nào sợ người khác không biết động tĩnh của Đường Tăng!

"Công đức Hoàng Phong Lĩnh một nạn sao lại hư không tiêu thất?"

"Hoàng Phong quái đâu?"

"Linh Cát đâu, bọn họ đều chết ở đâu rồi?"

Trên chín tầng trời, Quan Âm, Văn Thù và Phổ Hiền ba vị Bồ Tát từ Linh Sơn vội vã chạy về.

Thấy được chỉ là một đống phế tích.

Hoàng Phong Lĩnh, cả ngọn núi vậy mà biến mất không dấu vết.

Những tiểu yêu đi theo Hoàng Phong quái đã s���m mỗi người chạy tứ tán, không biết tung tích.

Cho dù Bồ Tát có hết thảy thủ đoạn, cũng như ruồi bâu đầu, không biết từ đâu mà tra.

"Chúng ta chỉ rời đi một ngày, liền xảy ra chuyện lớn như vậy."

"Vốn tưởng rằng kiếp này có Linh Cát trấn giữ, sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn."

"Xem ra cao nhân ngăn trở Tây Du sau lưng còn cao minh hơn ta chờ tưởng tượng."

"Không bằng bắt tôn con khỉ kia lại, tra hỏi một phen."

"Hắn nhất định biết được một ít nội tình!"

Văn Thù sắc mặt xanh mét nói.

Hoàng Phong Lĩnh loạn thành một bầy, người tham gia trong đó không thể nào không biết gì.

Nhưng Đường Tăng là ngoại lệ.

Hắn vốn đầu óc cũng không dùng tốt, kiếp nạn vừa mới bắt đầu liền tại chỗ chết bất đắc kỳ tử.

Hỏi hắn nhất định là vô dụng.

Vậy những người còn lại, trừ Tôn Thánh, chính là Ngao Liệt và Hắc Hùng quái ba yêu.

Chỉ cần cạy được miệng của bọn họ, sẽ biết được trên Hoàng Phong Lĩnh đã xảy ra chuyện gì.

Đây là thủ đoạn đơn giản nhất.

"Không thể!"

"Bất kể nói thế nào, tôn con khỉ cũng là người lấy kinh, hơn nữa còn là con cờ quan trọng nhất của Linh Sơn."

"Người không nên biết nội tình Tây Du lượng kiếp nhất cũng là hắn."

"Nếu đánh rắn động cỏ, ngược lại sẽ ảnh hưởng chuyện lớn."

"Hai người các ngươi nên đi một chuyến Bát Bảo Vân Quang động."

"Linh Cát vì sao không tới trước lấy đi công đức thuộc về hắn, chỉ cần hỏi hắn, liền sẽ rõ!"

Quan Âm coi như trầm ổn, so với Văn Thù cân nhắc chu toàn hơn một chút.

Nhưng thực ra trong lòng nàng cũng mười phần phẫn uất.

Biết rõ Tôn Thánh không đơn giản, nhưng vì Tây Du đại thế, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nếu nàng rời đi một ngày, Tây Du kiếp nạn liền bị ngăn trở.

Vậy sau này nàng không rời đi là được!

"Bổn tọa ngược lại muốn xem xem, ngươi con khỉ ngang ngược này có thể chịu tới khi nào."

"Chỉ cần ngươi dám lộ ra chân ngựa, bổn tọa nhất định phải khiến ngươi vì những chuyện đã làm mà trả giá gấp bội!"

Quan Âm nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Tây Phương xa xăm.

Nơi đó, một đội ngũ trăm người đang hạo hạo đãng đãng vượt qua sơn lĩnh.

Mà phương hướng bọn họ sắp đi chính là Lưu Sa Hà!

...

...

Lưu Sa Hà.

Tám trăm dặm sóng cả, yêu khí sôi trào.

Nơi này trú đóng một vị nhân vật lớn lừng lẫy nổi danh.

Sa hòa thượng!

Không, lúc này phải gọi hắn là Quyển Liêm đại tướng.

Bởi vì Sa hòa thượng còn chưa quy y Phật môn, tính không được là hòa thượng.

Nhiều lắm là hắn bị Quan Âm thuyết phục, bản thân cũng mong đợi gia nhập Phật môn.

Để tìm một tiền đồ tốt.

Kỳ thực, Quyển Liêm ý chỉ là thị vệ hầu hạ Ngọc Đế.

Công việc cuốn rèm cửa là việc thường ngày của Quyển Liêm.

Tuy mang danh tướng quân, nhưng cũng chỉ là một tạp hào tướng quân.

Địa vị sợ là cũng chỉ hơn Bật Mã Ôn một chút.

Không có binh, không có quyền.

Cùng lắm là có thể đến gần Ngọc Đế, coi như là tiểu quan đáng tin cậy bên cạnh Ngọc Đế mà thôi.

Nhưng sau đó, hắn chỉ lỡ tay đánh vỡ một cái Lưu Ly Trản liền bị Ngọc Đế trách phạt.

Đánh tám trăm roi, lưu đày Lưu Sa Hà.

Còn phải mỗi bảy ngày chịu nỗi khổ vạn tiễn xuyên tâm.

Lộ ra Ngọc Đế cẩn thận quá mức!

Kỳ thực, Ngọc Đế nhỏ mọn không phải một hai lần.

Nhưng vì một cái ly thủy tinh mà làm lớn chuyện như vậy, chỉ sợ vẫn là lần đầu.

Nghĩ đến Ngọc Đế không chỉ là diễn trò đơn giản như vậy.

Cũng là tức giận Phật môn liền cả tâm phúc bên cạnh hắn cũng cướp đi!

Quyển Liêm chức tuy là tiểu quan.

Nhưng dù sao cả ngày đi theo Ngọc Đế, tuyệt đối là chức vụ thân cận nhất.

Nếu đặt ở phàm trần, vạn nhất người bên cạnh có lòng mưu hại hoàng thượng.

Thì hoàng thượng coi như thảm!

Cho nên Ngọc Đế tức giận cũng có nguyên nhân.

Chỉ bất quá, tâm tư của Quyển Liêm chưa chắc đã đơn thuần.

Hắn tự xưng thực lực không kém, còn thường xuyên khoe khoang với người khác.

Có thể thấy tính tình của hắn tuyệt không kín tiếng, trầm ổn như sau này.

Hoặc giả, hắn mong muốn một tiền đồ tốt hơn.

Quyển Liêm không giống Tôn Ngộ Không, càng không thể so sánh với Thiên Bồng.

Bản thân quan chức của hắn đã nhỏ bé tầm thường.

Âu sầu thất bại là bình thường.

Nếu bị Ngọc Đế biếm xuống phàm gian, ngược lại phù hợp tâm ý của hắn.

Thay vì ở Thiên đình không được ưa chuộng.

Chi bằng đến Phật môn kiếm một kim thân La Hán.

Cho nên, việc xúi giục Sa hòa thượng có độ khó cao hơn Trư Bát Giới nhiều!

"Sư phụ, phía trước chính là Lưu Sa Hà."

"Nghe nói trong sông này có một con đại yêu gây sóng gió."

"Ba ngày lại ra bắt ng��ời ăn."

"Sư phụ dạy chúng ta đệ tử Phật môn lấy trảm yêu trừ ma làm nghĩa vụ."

"Giờ phút này, chính là thời cơ tốt để sư phụ thi thố tài năng."

Tôn Thánh lại bắt đầu xúi giục Đường Tăng chịu chết.

Thế nhưng, lần này hắn không thành công.

Đường Tăng ngồi trên yên ngựa, mặt xám như tro tàn.

Phảng phất căn bản không nghe thấy tiếng của Tôn Thánh.

Xem ra trận chiến với Hoàng Phong quái đã đánh tan tâm khí của Đường Tăng.

"Ách... Khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một ATM, lại là dùng một lần."

"Vậy cũng không được!"

"Nếu Sa hòa thượng khó dây dưa, vậy hãy để hắn giúp Đường Tăng khôi phục sĩ khí."

Tôn Thánh nhướng mày, sải bước đi đến bờ sông, rồi lặn xuống nước, đâm thẳng xuống sông.

"Quyển Liêm!"

"Chúng ta là hòa thượng Đại Đường, phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát đi Tây Thiên thỉnh kinh."

"Còn không mau mau hiện thân ra mắt lão Tôn?"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương