Chương 330 : Phổ Hiền: Ta thật là miệng thiếu
Kính Hà Long Vương còn sống ư!
Không ngờ tính đi tính lại, lại không tính đến Kính Hà Long Vương này.
Như Lai cũng vô cớ cảm thấy bực bội.
"Cái tên Kính Hà Long Vương này, có quan hệ gì với Thiên Bồng Nguyên Soái? Tại sao lại giúp hắn?" Như Lai lập tức hỏi.
Tiểu Đà Long ở Hắc Thủy Hà gây ra kiếp nạn kinh người, Kính Hà Long Vương nghe tin liền chạy tới.
Đại Thế Chí Bồ Tát cũng ngơ ngác không hiểu.
Bỗng, Phổ Hiền đang nằm trên mặt đất giữa đại điện ngẩng đầu lên nói: "Khải bẩm Phật Tổ, Kính Hà Long Vương này có giao tình cũ với Thiên Bồng Nguyên Soái."
Như Lai nghe vậy liền hiểu ra.
Khi xưa, Thiên Bồng Nguyên Soái nắm giữ Thiên Hà ở Thiên Đình, giao du rất rộng.
Những kẻ thường lui tới với hắn phần lớn là thủy tộc bốn phương.
Cũng chính vì vậy, Thiên Bồng Nguyên Soái và Thác Tháp Thiên Vương tạo thành hai phe cánh đối địch nhau ở Thiên Đình.
Như Lai vỗ đùi, sao lại quên mất chuyện này cơ chứ?
Kiếp nạn lại thất bại, đồng thời trong lòng cũng có một phần lửa giận bốc lên.
Mỗi lần tính toán sai lầm, hắn lại muốn đánh người.
Ánh mắt liếc về phía Đại Thế Chí, nhưng rất nhanh, hắn liền kìm nén ý định đánh Đại Thế Chí Bồ Tát.
Mấy ngày nay Đại Thế Chí chạy đông chạy tây, thu xếp kiếp nạn, không có công lao cũng có khổ lao, tuyệt đối không thể đánh, nếu không sẽ mất uy tín.
Ngay sau đó, hắn chuyển ánh mắt về phía Phổ Hiền ở đằng xa.
"Phổ Hiền Bồ Tát, ngươi không lo chép bản kiểm điểm của ngươi, xen vào chuyện gì? Bổn tọa cho phép ngươi nói chuyện sao?"
Như Lai rống giận Phổ Hiền một tiếng, rồi từ trên đài sen nhảy xuống, đi tới.
Phổ Hiền thấy vậy trong lòng kinh hãi.
"Phật Tổ, ta chỉ là cung cấp một ít tình báo..."
"Phật Tổ, người muốn làm gì? Phật Tổ, người đừng qua đây!"
Ý thức được tình huống không ổn, Phổ Hiền cảm thấy không xong.
Như Lai cười lạnh lùng bước tới, "Không sao, ở Linh Sơn này, bổn tọa vẫn luôn chủ trương nói lý lẽ, để ta xem bản kiểm điểm của ngươi chép thế nào rồi?"
Như Lai đột ngột thay đổi giọng điệu, cầm bản kiểm điểm trước mặt Phổ Hiền lên.
"Hử?"
Phổ Hiền ngẩn người, hóa ra Phật Tổ không phải muốn đánh mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Như Lai dùng lực xé tan bản kiểm điểm.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn giáng xuống đầu Phổ Hiền.
Phổ Hiền kêu đau đớn.
"Ta bảo ngươi l��m mồm, phạt ngươi chép bản kiểm điểm, ngươi xem ngươi viết cái chữ gì đây, đến bổn tọa còn không nhận ra, ngươi còn mặt mũi nói chuyện?"
Như Lai tùy tiện tìm cái cớ, đấm đá Phổ Hiền một trận.
"Phật Tổ đừng đánh, đệ tử biết sai rồi."
Phổ Hiền kêu khổ thấu trời.
Một lúc sau, Như Lai cuối cùng cũng giải tỏa được cơn giận trong lòng.
"Vừa rồi bổn tọa xé bản kiểm điểm rồi, ngươi chép lại cho ta, thật là, chọc giận bổn tọa, A Nan và Ca Diếp viết kinh thư Tam Tạng ở Tàng Kinh Các còn dễ nhìn hơn ngươi."
Như Lai hùng hùng hổ hổ trở lại tòa sen ngồi xuống.
Phổ Hiền cạn lời.
Bản kiểm điểm tốn bao tâm huyết chép ra, cứ vậy bị chà đạp không thương tiếc.
Phổ Hiền: Ta chỉ là lắm miệng, ta nhiều chuyện làm gì chứ!
Chung quanh, Đại Thế Chí và các vị Phật khác nháy mắt, đều run rẩy trong lòng.
Đặc biệt là Đại Thế Chí, bắp chân không tự chủ được run lên.
Ngay khi Như Lai lại nhìn về phía hắn, Đại Thế Chí Bồ Tát vội vàng chuyển chủ đề: "Bẩm Phật Tổ, kiếp nạn ở Xa Trì Quốc, hay là cứ để ta phụ trách tiếp đi?"
"Đại Thế Chí Bồ Tát thật tích cực."
Như Lai lộ ra nụ cười vui mừng.
Đại Thế Chí gượng gạo cười, thực ra hắn chỉ muốn rời khỏi Linh Sơn.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy trong Đại Lôi Âm Tự, khắp nơi tràn đầy nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Phổ Hiền ở đằng xa nghe vậy ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó.
Hắn cũng muốn đi phụ trách kiếp nạn ở Xa Trì Quốc, dù sao như vậy sẽ không phải chép bản kiểm điểm.
Nhưng lời đến miệng, lại cố gắng nuốt xuống.
Hắn sợ Phật Tổ lại tìm cớ đánh hắn.
Ngay sau đó, Phổ Hiền thầm khen ngợi lựa chọn cuối cùng của mình.
Chỉ thấy Như Lai lắc đầu nói: "Những kiếp nạn khác không sao, nhưng tình hình ở Xa Trì Quốc tương đối phức tạp, ai đi cũng vô dụng."
Các vị Phật ở hiện trường đều lộ vẻ ngưng trọng.
Như Lai nói không sai.
Phật đạo tranh chấp ở Xa Trì Quốc rất kịch liệt, quả thực ai đi cũng gặp khó khăn.
Nhưng dù tình hình có phức tạp đến đâu, cũng phải có người phụ trách, nếu không kiếp nạn làm sao hoàn thành?
"Chẳng lẽ Phật Tổ đã có ứng viên trong lòng?"
Đại Thế Chí hỏi.
"Ừm." Như Lai gật đầu, "Lần này kiếp nạn, phải là Định Quang Hoan Hỉ Phật đi mới được."
"Tại sao lại là Hoan Hỉ Phật?"
Đại Thế Chí và các vị Phật khác đều lộ vẻ nghi hoặc.
"Đây là cơ mật, các ngươi chưa thể biết." Như Lai lộ vẻ thần bí.
Vừa nghe đến cơ mật, các vị Phật lập tức không hỏi thêm, ngay cả Phổ Hiền Bồ Tát ở đằng xa cũng cúi đầu.
Di Lặc Phật đá góc tường, cũng hơi nghiêng đầu.
Ở Linh Sơn, mọi người đều biết cơ mật có ý nghĩa gì, bình thường dính líu đến chuyện cơ mật, không ai dám hỏi quá nhiều, nếu không sẽ rơi vào vòng xoáy nguy hiểm.
Còn Định Quang Hoan Hỉ Phật, kể từ khi phản bội Tiệt Giáo đến phương Tây, được nhị thánh coi trọng và giao trọng trách.
Những năm gần đây, họ rất ít khi lộ diện, nhưng âm thầm xử lý không ít chuyện cơ mật của Phật môn.
"Phật Tổ, vậy ta đi truyền gọi Định Quang Hoan Hỉ Phật đến ngay."
Đại Thế Chí vừa định xoay người, liền bị Như Lai gọi lại.
"Thôi, các ngươi cứ đợi ở Linh Sơn, bổn tọa tự mình đi tìm Định Quang một chuyến."
Như Lai đứng lên, một bước mười mét, biến mất trong Đại Hùng Bảo Điện.
Rất nhanh, ở một góc khuất nào đó của Tây Ngưu Hạ Châu.
Như Lai đến đạo tràng của Định Quang Hoan Hỉ Phật.
Nơi này là Hoan Hỉ Thế Giới.
Năm xưa, Trường Nhĩ Định Quang Tiên, một trong bảy tiên theo hầu, thấy Tiệt Giáo suy tàn, rất dứt khoát bỏ trốn đến phương Tây.
Năm đó, giới luật của Tây Phương Giáo rất nghiêm ngặt, hai vị thánh nhân chủ trương khổ tu.
Nhưng Trư��ng Nhĩ Định Quang Tiên vì công pháp tu luyện đặc thù, một khi cấm dục tu vi sẽ giảm sút, thậm chí có thể đối mặt với cái chết.
Cho nên hắn có thể giới những thứ khác, duy chỉ có không thể cai sắc.
Vì vậy, Chuẩn Đề Thánh Nhân ban một đạo pháp chỉ, đặc biệt cho phép Định Quang Tiên lấy sắc tu sắc, chủ trương không tức là sắc, sắc tức là không.
Nói trắng ra, là cho phép Định Quang Tiên có vợ.
Nhưng với công pháp tu luyện đặc thù, Định Quang Tiên cưới một vợ sao được, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, lấy không dưới năm trăm vợ, vẫn không thể thỏa mãn.
Cưới vợ càng nhiều, tu vi của Định Quang Tiên càng tinh tiến.
Đến ngàn năm, Định Quang Tiên cưới 100.000 vợ.
Cuối cùng, tu vi của hắn đột phá, nhưng cũng chỉ trong 100 năm ngắn ngủi, khiến 100.000 người vợ bên cạnh đều mất mạng.
Làm bậy như vậy, ngay cả các thánh nhân khác cũng không nhìn nổi.
Nhưng nhị thánh phương Tây vẫn che giấu chuyện này.
Kết quả, cơ duyên trùng hợp, Định Quang Tiên cuối cùng ngộ ra Hoan Hỉ Thiền, từ đó không cần vợ nữa.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe tin mừng rỡ, phong hắn làm Định Quang Hoan Hỉ Phật, giao trọng trách.
Tiến vào Hoan Hỉ Thế Giới.
Chung quanh hiện ra từng đạo hư ảnh, đó là từng hình ảnh của Hoan Hỉ Thiền.
Như Lai thấy cảnh này, mặt béo không khỏi ửng đỏ.
"Á đù, nhiều năm như vậy, Định Quang này tìm hiểu Hoan Hỉ Thiền, vậy mà giải tỏa thành công 100.000 tư thế, lợi hại lợi hại."
Như Lai thầm khen ngợi.