Chương 398 : Như Lai: Muốn cân lấy kinh người làm bạn bè
Một núi không thể chứa hai hổ, đạo lý này Như Lai hẳn là hiểu rõ.
Bất quá Di Lặc sao có thể dễ dàng tiếp nhận trừng phạt như vậy, hắn dù sao cũng là Phật tương lai của Linh Sơn.
Ngay khi Di Lặc đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn cùng Như Lai liều chết một phen.
Đột nhiên, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống.
Thấy vậy, chư Phật đều chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính.
Kim quang kia là pháp chỉ của Thánh nhân.
Không ngờ thời khắc mấu chốt, Thánh nhân lại giáng xuống pháp chỉ, sắc mặt Như Lai trở nên ngưng trọng.
Chỉ thấy kim quang kia hạ xuống, thanh âm của Thánh nhân cũng truyền khắp toàn bộ Đại Hùng Bảo Điện.
"Tây Du kiếp nạn liên tục thất bại, phần lớn là do Như Lai Phật Tổ chuyên quyền độc đoán mà ra, sau này khi quyết sách những công việc liên quan, mong rằng Như Lai Phật Tổ lắng nghe ý kiến của chư Phật, đặc biệt là Di Lặc Phật."
Thanh âm của Thánh nhân vang vọng ầm ầm.
Chư Phật đều nghe rõ mồn một.
Sắc mặt Như Lai nhất thời đại biến, còn khó chịu hơn cả nuốt phải hoàng liên.
Hắn muốn biếm Di Lặc xuống, kết quả pháp chỉ của Thánh nhân giáng lâm, bảo hắn phải lắng nghe ý kiến của Di Lặc, bây giờ hắn muốn biếm cũng không được.
Chư Phật cũng mỗi người một vẻ, Thánh nhân đây là đang vô hình trung cất nhắc Di Lặc Phật, muốn cho hắn làm người đứng thứ hai ở Linh Sơn.
Nói đến người đứng thứ hai này, thực ra là Nhiên Đăng.
Dù sao tư lịch của Nhiên Đăng còn cao hơn Di Lặc rất nhiều.
Chỉ là mọi người không ngờ tới, Di Lặc vốn nhu nhược dễ bị bắt nạt, bây giờ lại được thế, thừa gió Thánh nhân, lập được uy nghiêm ở Linh Sơn.
Sắc mặt Như Lai cực kỳ khó coi, đối mặt với pháp chỉ của Thánh nhân, nhất thời không biết làm sao.
Chuyện trừng phạt Di Lặc cũng đừng nghĩ tới nữa.
Bất quá trừng phạt lớn không được, trừng phạt nhỏ vẫn có thể.
Như Lai thấy kim quang tan hết, rồi nhìn về phía Di Lặc, nhàn nhạt nói: "Nếu Thánh nhân đã lên tiếng, vậy thì Di Lặc Phật cứ thường xuyên góp ý với bản tọa."
"Bất quá, nên phạt vẫn phải phạt, Di Lặc Phật hãy diện bích mười ngày đi."
Như Lai đưa ra quyết định này, đã cho Di Lặc đủ mặt mũi.
Thánh nhân cũng đã lên tiếng, nếu mình không thức thời, đó chính là đối nghịch với Thánh nhân.
Di Lặc ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười lạnh.
Giờ khắc này, Di Lặc đắc ý như gió xuân ��m áp, từng bước một đi tới trước hoa biểu trụ, tươi cười rạng rỡ.
Cùng lúc đó, ánh mắt của chư Phật Linh Sơn nhìn Di Lặc cũng thay đổi cực lớn, phảng phất địa vị của Di Lặc trong lòng họ đã được nâng cao.
Đây là sự kính ngưỡng đối với người ở vị trí cao.
Mặc dù Di Lặc còn chưa lên ngôi.
Nhưng xu thế ở Linh Sơn đã phát triển theo hướng này.
Chư Phật thầm nghĩ: Mau chóng đổi nhiệm kỳ đi, Như Lai luôn đánh người, thật sự là khó hầu hạ, Di Lặc thì mặt mày tươi cười, đối xử hòa nhã với mọi người, nhất định có thể làm tốt vị trí Phật tổ này.
Ánh mắt của chư Phật không đúng, Như Lai tự nhiên nhìn ra, đáy lòng nhất thời sinh ra một cảm giác mất mát khó tả.
Để hòa hoãn bầu không khí hiện tại, Như Lai vội vàng chuyển chủ đề.
Nhìn về phía Phổ Hiền hỏi: "Phổ Hiền Bồ Tát, kiếp nạn tiếp theo là ở đâu?"
Một trăm ngàn bản kiểm điểm của Phổ Hiền bây giờ đã chép xong, không ai biết hắn đã hao phí bao nhiêu tâm lực.
Giờ phút này nghe được thanh âm của Như Lai, Phổ Hiền sững sờ một chút, lập tức nói: "Khải bẩm Phật tổ, kiếp nạn tiếp theo là ở hạ giới nước Tím Hồng."
"Nước Tím Hồng? Ối chà!"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Như Lai mới nhớ ra.
Kiếp nạn nước Tím Hồng này liên quan rất rộng, bây giờ người lấy kinh sắp đến, nếu không đi phụ trách thì có lẽ xong đời.
"Sao lại quên chuyện này?" Như Lai vỗ đùi.
Trước chỉ lo trừng phạt Di Lặc, suýt nữa lỡ mất đại sự.
Ánh mắt Như Lai quét qua phía dưới, cũng không thấy một ứng cử viên phù hợp.
Trước kia chư Phật Linh Sơn tranh nhau giành giật đi phụ trách Tây Du kiếp nạn, bây giờ lại im lặng như tờ, không ai nguyện ý tham gia vào cái lượng kiếp chết tiệt kia.
Đều không đi, vậy thì chỉ có bản thân đi thôi.
Như Lai từ trên tòa sen bước xuống, nhất thời thu hút ánh mắt của toàn bộ chư Phật.
"Tây Du xưa nay không phải là chuyện cá nhân, cũng không phải Thánh nhân ra lệnh, mà là điềm báo đại hưng của toàn bộ thế giới phương Tây, là mục tiêu chung của tất cả chúng ta, muốn thuận lợi hoàn thành kiếp nạn, phải phối hợp hoàn mỹ với người lấy kinh."
"Bản tọa chủ trương, chính là muốn kết bạn với người lấy kinh, để cho các ngươi thấy, bản tọa sẽ phối hợp hoàn mỹ với người lấy kinh như thế nào, hoàn thành kiếp nạn."
Nói rồi, Như Lai liếc nhìn Di Lặc.
"Di Lặc mập mạp, nếu Thánh nhân bảo ngươi góp ý nhiều, chắc là ngươi tài hoa hơn người, bản tọa đi phụ trách kiếp nạn, sau này Đại Lôi Âm Tự liền do ngươi chủ trì đại cục."
Nói xong, đem đứa bé trong ngực giao cho Di Lặc.
Sau đó Như Lai liền lắc mình một cái, trực tiếp biến mất khỏi Đại Hùng Bảo Điện.
Di Lặc xoay người lại, nhìn thoáng qua Nhiên Đăng ở đằng xa, mặt đắc ý, ngược lại vui cười hớn hở ngồi lên tòa sen của mình.
"Nếu Phật tổ để ta chủ trì đại cục, vậy thì bản tọa cũng không khiêm nhường nữa, mọi người có ý kiến gì không, nhân lúc Phật tổ không ở đây, chúng ta có thể nói chuyện một chút..."
Vào giờ phút này, Di Lặc đã coi mình là Phật tổ của Linh Sơn.
...
Tây Thiên, một khu vực khác.
Nơi này hào quang thuần khiết, nở rộ vô tận sinh cơ, màu sắc rực rỡ.
Trên đỉnh núi cao hiểm trở, có một bóng dáng đang ngồi ngay ngắn, thân ảnh ấy đầu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại tuấn lãng.
Ở cách đó không xa, chợt ánh sáng lóe lên, bóng dáng Như Lai xuất hiện ở nơi này.
Như Lai liếc nhìn Khổng Tước Đại Minh Vương, rồi đi tới, đọc một câu Phật hiệu nói: "Phật mẫu..."
Có thể để Như Lai gọi là Phật mẫu, đã là sự tôn kính lớn nhất.
Không sai, người này chính là Khổng Tuyên.
Cuồng ma số một thời Phong Thần, tồn tại có sức chiến đấu mạnh nhất dưới Thánh nhân, nghe nói là con khổng tước đầu tiên hóa hình khi trời đất mới khai sinh, bổn mạng thần thông là ngũ sắc thần quang.
Sau đó bị Chuẩn Đề Thánh nhân hàng phục, mang về phương tây giam giữ.
Phong Thần kết thúc, mới phong hắn làm Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát.
Nghe được thanh âm của Như Lai, Khổng Tuyên chậm rãi mở mắt ra, xoay người nhìn lại.
"Ngươi gọi ta là gì?" Khổng Tuyên hỏi.
Như Lai sững sờ một chút, "Phật mẫu mà, Thánh nhân khâm định."
Khổng Tuyên nhíu mày, nói: "Ta là nam, sau này gọi ta là cha."
Như Lai: "..."
Như Lai trực tiếp trợn mắt.
"Gọi tiếng Phật mẫu đã đủ khách khí rồi, ngươi còn muốn làm cha ta, chiếm tiện nghi của ta, năm đó ngươi nuốt ta vào bụng, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu." Như Lai mắng.
Năm đó, tu vi của Khổng Tuyên bất quá chỉ là Chuẩn Thánh, Chuẩn Đề ỷ vào thực lực Thánh nhân, cưỡng ép độ hóa hắn.
Mà Khổng Tuyên không phục quản thúc, thống hận Như Lai là loại phản đồ Tiệt giáo, liền một ngụm nuốt vào, mà Như Lai lúc ấy đã luyện thành Phật thân, vậy mà từ trong bụng Khổng Tuyên phá thể mà ra.
Năm đó Như Lai vốn định dạy dỗ Khổng Tuyên, nhưng Chuẩn Đề đạo nhân vì muốn Khổng Tuyên trong lòng sinh ra cảm giác quy thuộc, ngăn cản hành vi của Như Lai, còn nói gì Phật tổ tiến vào trong bụng Đại Minh Vương, là thiên đạo nhất định, Đại Minh Vương Bồ Tát chính là Phật mẫu.
Lời nói này của Chuẩn Đề đạo nhân, chẳng khác gì là đặt vững vị trí của Khổng Tuyên ở thế giới phương Tây, ở trên Phật tổ.
Chẳng qua là Như Lai không ngờ tới, Thánh nhân lại coi trọng Khổng Tuyên như vậy.
Giờ phút này, Khổng Tuyên nhìn Như Lai, cười lạnh nói: "Ăn ngươi thì sao, ngươi dám tìm ta tính sổ sao? Không dám đâu, ta là Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát do Thánh nhân thân phong đấy."
Nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn này của Khổng Tuyên, Như Lai thật muốn xông lên đánh hắn một trận.
"Đừng nói những thứ vô dụng này, bản tọa đến tìm ngươi là có chuyện khẩn yếu." Như Lai nói.
"Lại muốn nhờ chuyện gì, cũng không liên quan gì tới ta, ta không tham gia vào chuyện của Linh Sơn, đừng đến làm phiền ta." Khổng Tuyên lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.