Chương 48 : Yêu tộc không gạt Yêu tộc
"Bảo bối đâu, bảo bối ở đâu?"
Tôn Ngộ Không xông vào long ngục, nhìn quanh bốn phía.
Chung quanh toàn là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, dòng khí nóng rực phả vào mặt, rát cả da.
Đi chưa được mấy bước, hắn liền cảm nhận được có mấy ánh mắt đang dòm ngó mình.
Những ánh mắt này phát ra khí tức cực kỳ khủng bố, khiến cho Tôn Ngộ Không, kẻ không sợ trời không sợ đất lúc này cũng phải chấn động trong lòng.
"Hừ, thần thánh phương nào, dám ở trước mặt lão Tôn ta làm bộ làm tịch, hù dọa lão Tôn ta, mau ra đây chịu chết!"
Hắn láo liên nhìn quanh, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì khác thường.
Ngay lúc này.
Nham thạch nóng chảy xung quanh bỗng tách ra, ba cái đầu rồng to lớn từ trong nham tương lao ra.
Hai đầu rồng đực, một con rồng cái.
Tôn Ngộ Không giật mình, vội vàng ném Kim Cô bổng ra trước mặt, quát: "Ba người các ngươi trốn ở đây làm gì, mau ra đây ăn đòn!"
"Hừ hừ, đúng là thằng không biết chết." Rồng cái nghe vậy liền cười lạnh.
Hai đầu cự long kia cũng khanh khách cười theo.
"Lâu lắm rồi không ngửi thấy mùi người sống, cảm giác thật không tệ."
"Đây là giống loài gì, dáng dấp xấu xí quá đi?"
Ba đầu cự long nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không đánh giá từ trên xuống dưới.
Nghe vậy, Tôn Ngộ Không cũng chẳng vừa lòng, hắn cũng nhìn chằm chằm ba cái đầu rồng, lạnh nhạt nói: "Nhìn cho kỹ vào, Tôn gia gia ta đây là Mỹ Hầu Vương Thủy Liêm động Hoa Quả sơn, chỗ nào xấu?"
Đây là lần đầu tiên hắn nghe có người chê hắn xấu xí.
Cái thẩm mỹ quái quỷ gì vậy?
Mắt có vấn đề à?
Ba đầu cự long này cũng không thèm tranh cãi với hắn.
"Con khỉ Hoa Quả sơn? Ngươi đến long ngục làm gì?" Một con rồng đực hỏi.
"Long ngục? Chẳng phải nơi này là cấm địa long cung các ngươi sao?" Tôn Ngộ Không lộ vẻ nghi hoặc.
"Cấm địa chính là long ngục, long ngục chính là cấm địa."
Tôn Ngộ Không nhướng mày, "Ý là nói, nơi này không có bảo bối?"
"Bảo bối?"
Ba con rồng liếc nhìn nhau.
Ngay sau đó, rồng cái cười nói: "Bảo bối có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải phá được xiềng xích trên người chúng ta, thả chúng ta ra, chúng ta sẽ cho ngươi."
"Thật không đấy?" Tôn Ngộ Không mắt sáng lên.
"Thật thật thật, yêu tộc không gạt yêu tộc."
Năm xưa, Long tộc vốn tách ra từ Yêu tộc.
"Vậy thì tốt." Tôn Ngộ Không vừa nghe có bảo bối, trí thông minh lập tức về mo, liền hướng ba con rồng lạnh nhạt nói: "Nếu các ngươi dám gạt ta, ta sẽ đập nát óc các ngươi."
Nói rồi, hắn giơ Kim Cô bổng lên.
"Xiềng xích ở đâu?"
Ba con rồng ánh mắt chế nhạo, liền đồng loạt run mình.
Lập tức, nham thạch nóng chảy xung quanh bắn tung tóe, để lộ ra thân thể cao lớn của chúng.
Trên người chúng, mỗi con bị quấn quanh bởi vài sợi xích sắt đen kịt, trên bề mặt xích sắt còn lấp lóe phù văn lạc ấn, giam cầm chúng vững chắc tại nơi này.
Và ở đầu rồng, thân rồng, đuôi rồng, mỗi chỗ đều có ba cái khóa.
Chúng đã từng thử nghiệm nhiều lần, ba cái khóa này, nếu một trong số chúng bị tấn công, ngay lập tức sẽ đổi vị trí, chỉ có một khóa duy nhất có thể phá vỡ phong ấn.
Cho nên lần này công kích, không được phép sai sót, nếu không chúng sẽ không thể thoát ra.
"Xiềng xích trên người chúng ta bị pháp ngôn phong ấn, nếu tùy tiện công kích, chắc chắn không thể phá vỡ, nhưng những năm qua, trải qua ba huynh muội chúng ta không ngừng cố gắng, đã tìm hiểu được pháp ngôn này, cơ quan nhược điểm có lẽ nằm ở cái khóa thứ ba, ngươi thử trước xem sao."
Rồng cái nói.
Tôn Ngộ Không mắt lóe lên vài cái, liền nhắm vào cái khóa thứ ba, giáng một gậy xuống.
Ầm!
Một trận tia lửa tóe ra, cái khóa thứ ba lập tức bị đánh tan.
"Ta bên này, ta bên này." Thấy xiềng xích của đại ca bị phá, lão nhị lập tức kích động.
Tôn Ngộ Không lập tức chạy tới, lại giáng thêm một gậy.
Khóa của nó cũng bị đánh vỡ.
"Còn ta nữa." Rồng cái cũng càng thêm kích động.
Tôn Ngộ Không vẫn vậy, giáng một gậy xuống.
Ba!
Xiềng xích vỡ tan.
"Ha ha ha, mở rồi, chúng ta tự do rồi!"
Ba con rồng cười lớn, cả người rung lên, xích sắt quấn quanh lập tức đứt thành từng khúc, giam cầm cũng biến mất theo.
"Cảm giác tự do, thật không tệ."
"Ta không muốn bị nhốt ở đây nữa, ta muốn ra ngoài."
Ba đầu cự long hưng phấn tột độ.
"Này, bảo bối mà các ngươi hứa với lão Tôn ta đâu?" Tôn Ngộ Không cảm thấy mình bị lãng quên, trong lòng có chút tức giận, lập tức hô.
Ba con rồng nghe vậy, lúc này mới phản ứng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tôn Ngộ Không.
"Bảo bối gì chứ, chính chúng ta còn không có." Rồng cái hừ lạnh một tiếng.
Tôn Ngộ Không nghe vậy lập tức nổi giận, "Các ngươi dám nuốt lời, chết đi cho lão Tôn!"
Nói rồi giơ Kim Cô bổng xông lên.
Ầm!
Tôn Ngộ Không vừa xông tới, còn chưa kịp vung gậy sắt trong tay, liền thấy một cái đuôi rồng to lớn vung tới, trực tiếp quật hắn bay ra ngoài.
"Hừ, ồn ào."
"Cũng không nhìn xem chúng ta là ai, dám đòi bảo bối."
"Không đánh chết ngươi coi như ngươi may mắn."
Ba đầu cự long cả người khí tức bùng nổ, liền ầm ầm bơi về phía lối ra.
Cách đó không xa, Tôn Ngộ Không nằm bẹp trên một tảng ��á lớn, mặt đỏ bừng, đầu óc ong ong.
"Lão Tôn ta... vậy mà không phải đối thủ của chúng?"
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn theo bóng lưng chúng.
Từ trước đến nay, hắn luôn mang danh vô địch thiên hạ, đi đến đâu cũng nghênh ngang tự đắc, hoành hành bá đạo.
Nhưng giờ phút này, hắn rốt cuộc có chút hoài nghi.
Nếu không phải hắn là đá Nữ Oa thai nghén, trời sinh đầu đồng da sắt, e rằng đã sớm thành tro bụi.
"Lão già kia, dám lừa gạt lão Tôn ta!" Tôn Ngộ Không phẫn uất không nguôi.
Bên ngoài cấm địa.
Tứ hải long vương chạy tới.
"Không tốt, xiềng xích bị chặt đứt, ba đầu Nghiệp Long sắp ra rồi!" Ngao Quảng thấy ba đầu cự long dần bơi ra từ trong lối ra, nhất thời kinh hãi.
Một đám Long tộc cũng đồng loạt biến sắc.
Cách đó không xa, Lâm Tiên cũng lập tức chạy tới.
Hắn dù trấn giữ phía sau màn, nhưng đến lúc này, nếu hắn không đến, Ngọc Đế sẽ bắt thóp trị tội hắn.
Th��y Lâm Tiên chạy tới, Tứ hải long vương cùng một đám Long tộc vội vàng chắp tay nói: "Tham kiến Thiên Bồng Nguyên Soái."
Lâm Tiên khoát tay, "Tôn Ngộ Không dù là biến số, nhưng trước hết mau chóng khống chế phong ấn đám Nghiệp Long này, rồi sẽ giải quyết chuyện của Tôn Ngộ Không."
"Nguyên soái nói phải, chúng ta thi triển pháp ngôn, phong tỏa hang động này trước đã."
Ngao Quảng nói xong, liền nhìn về phía đám Long tộc xung quanh.
Long tộc bọn họ, đời đời truyền lại một môn pháp thuật tên là Hình Ý Tỏa, dùng để giam cầm Nghiệp Long, tuy có thiếu sót, nhưng uy lực vẫn còn.
Giờ phút này, chúng rồng đồng loạt niệm động pháp quyết, pháp lực vô biên tuôn trào.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, trước mặt mỗi Long tộc xuất hiện một thần văn.
Đây là chữ viết hồng hoang thượng cổ, từ trong hỗn độn sinh ra, uy lực hết sức kinh người.
Thần văn màu vàng rực rỡ vừa xuất hiện, liền bắt đầu nhúc nhích bay thẳng ra ngoài, cùng các thần văn khác hội hợp.
Tiếp theo, hóa thành từng đoạn đạo văn, đan xen phong ấn lối ra long ngục.
Phật môn có chân ngôn kết ấn tạo thành từng chuỗi kinh văn, Đạo môn thì có pháp ngôn kết ấn tạo thành từng chuỗi đạo văn, nói chính là Phật vốn là Đạo.
"Mau nhìn, ba đầu Nghiệp Long lao ra rồi, con khỉ đáng chết, vậy mà mở xiềng xích của chúng!" Ngao Nhuận đột nhiên hô.
"Mọi người đừng giữ sức, nhất định phải trấn áp chúng!" Ngao Quảng nghiến răng.
Giờ khắc này, chúng Long tộc đồng loạt ra trận, chỉ có Lâm Tiên đứng một bên quan sát.