Chương 61 : Con khỉ thế nào còn không phản thiên?
Kế hoạch của Ngọc Đế, chính là muốn Tôn Ngộ Không bất mãn với hiện trạng, từ đó phản lại Thiên đình.
Lâm Tiên đương nhiên không thể để hắn sập bẫy.
Phương châm của hắn là, ngươi càng muốn ta phạm sai lầm, ta càng không phạm sai lầm, tức chết ngươi nha.
Chỉ cần Tôn Ngộ Không an tâm ở Ngự Mã Giám, kế hoạch tiếp theo của Thiên đình và Phật môn sẽ càng thêm xa vời. Kế hoạch không thực hiện được, lượng kiếp không thể tiến hành, hỏi xem các ngươi có sốt ruột không?
Cứ như vậy, nửa th��ng trôi qua.
Lăng Tiêu Bảo Điện.
Thái Bạch Kim Tinh nhìn Ngọc Đế, chắp tay hỏi: "Bệ hạ, Tôn hầu tử kia sao vẫn không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ hắn cam tâm chăn ngựa?"
Thực tế, đây là nghi vấn của toàn bộ thần tiên.
Tôn Ngộ Không sau khi đến Ngự Mã Giám, đã xử lý mọi việc đâu ra đấy, mỗi ngày giặt giũ máng ngựa, cắt cỏ nấu cám, múc nước cho ngựa uống, làm việc vô cùng tỉ mỉ.
Nửa tháng trôi qua, vạn thớt thiên mã kia càng thêm béo tốt, cao lớn vạm vỡ.
Điều này khiến chúng tiên vô cùng khó hiểu.
Không thể nào! Tôn Ngộ Không kiêu ngạo như vậy, sao có thể cam tâm chăn ngựa cho Thiên đình?
Ngọc Đế trong lòng cũng có chút sốt ruột, dù sao nửa tháng trôi qua, kế hoạch lượng kiếp vẫn dậm chân tại chỗ.
"Chẳng lẽ con khỉ này còn chưa biết quan hàm của mình không có phẩm cấp, vẫn còn mơ mơ màng màng?" Ngọc Đế nghi ngờ nói: "Sao hắn không hỏi đám thủ hạ của mình một chút?"
Vớ vẩn! Tôn Ngộ Không sớm đã biết mình là một thằng chăn ngựa, còn cần phải hỏi sao?
"Không sao, con khỉ kia ngốc nghếch, thêm vài ngày nữa là được."
Ngọc Đế nói.
Cứ như vậy.
Mười sáu ngày.
Mười bảy ngày.
Ba mươi ngày.
Suốt một tháng trôi qua, Ngự Mã Giám vẫn không có động tĩnh gì.
Giờ phút này, trong Lăng Tiêu Bảo Điện, chúng tiên đã chờ đợi đến không thể nhịn được nữa, người nào người nấy ỉu xìu, có người ngồi trên chiếu, có người ngẩn ngơ nhìn trời, thậm chí có người nằm ngửa ra ngủ, tiếng ngáy vang động cả trời.
Vương Mẫu đã sớm về Dao Trì.
Ngọc Đế thì một tay chống cằm, vẻ mặt ngơ ngác, chán chường.
"Bệ hạ, e rằng Tôn Ngộ Không trong một giờ nửa khắc nữa cũng không phản thiên được đâu. Thần xin phép đi tuần tra Tứ Đại Thiên Môn một vòng." Na Tra tiến lên, khom người nói.
Ngọc Đế vội vàng hoàn hồn.
Từ khi Tôn Ngộ Không lên trời, các lộ thần tiên đều đợi ở Lăng Tiêu Bảo Điện, đã một tháng không quản lý công việc.
Không thể không nói, đối mặt với lần lượng kiếp này, hắn quá cẩn thận.
"Đi đi, cũng nên tuần tra một chút." Ngọc Đế khoát tay nói.
Lý Tịnh vội vàng tiến lên phía trước, "Bệ hạ, xin cho phép hai cha con ta cùng đi."
"Chuẩn."
Nói xong, hai người có vẻ không hợp nhau lắm, cùng nhau rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện.
Vừa rời đi, Tứ Hải Long Vương, Phong Bà, Lôi Công cũng vội vàng tiến lên nói: "Bệ hạ, hạ giới đã lâu không có mưa."
"Á đù!"
Nghe vậy, Ngọc Đế nhất thời kinh ngạc.
Vì lượng kiếp, hắn lại quên mất chuyện này.
Bất quá cũng không sao, phần lớn việc mưa gió đều đã được định trước trong vòng hai mươi năm, hơn nữa cũng không cần Tứ Hải Long Vương đích thân ra tay, con cháu Long tộc đều có thể làm thay.
Nhưng cho dù là như vậy, hạ giới cũng đã gần mười ngày không có mưa.
Trên trời mười ngày, hạ giới đã là mười năm rồi.
"Mau, truyền khẩu dụ của trẫm, xuống hạ giới làm mưa." Ngọc Đế vội vàng hô.
Bất tri bất giác, nghiệp quả trên người hắn mơ hồ tăng thêm một chút, đó là do hạn hán gây ra cảnh dân sinh khốn khổ.
Tứ Hải Long Vương lập tức xuống hạ giới làm mưa.
Lúc này, Nguyệt Lão cũng tiến lên phía trước, "Khải bẩm Bệ hạ, thần đã lâu chưa se tơ hồng cho sinh linh hạ giới, khiến hạ giới xuất hiện không ít cẩu độc thân, xin cho thần rời đi một chuyến."
Ngọc Đế lộ vẻ xúc động.
Không có nhân duyên, hạ giới sẽ không có sinh mạng mới ra đời, không có sinh mạng thì không thể tiến hóa, từ đó toàn bộ thế giới sẽ đi đến diệt vong.
Điều này quá kinh khủng.
"Mau, đi se tơ hồng của ngươi đi."
Nguyệt Lão cũng lập tức rời đi.
Rất nhanh, những thần tiên không thể chờ đợi được nữa, mỗi người đều tiến lên, mượn cớ muốn rời đi một lát, Ngọc Đế đều ân chuẩn.
Hiện tại Tôn Ngộ Không vẫn chưa phản thiên, bọn họ cũng không thể cứ lãng phí thời gian mãi được.
Trong lúc nhất thời, Lăng Tiêu Bảo Điện vốn đông đúc chật chội, bỗng trở nên trống trải, chỉ còn lại lác đác vài vị thần tiên.
Lâm Tiên thì lặng lẽ đứng đó.
Dù sao Tử Vi Tinh Quân vẫn chưa giao binh quyền Thiên Hà Thủy Quân cho mình, bản thân không có việc gì, hoàn toàn có thể lãng phí thêm chút thời gian nữa.
"Thiên Bồng Nguyên Soái?" Ngọc Đế đột nhiên nhìn về phía Lâm Tiên.
Lâm Tiên ngẩng đầu lên, hơi chắp tay nói: "Thần ở."
"Ngươi cũng nên đi tuần tra Thiên Hà một vòng."
"Tuân chỉ." Lâm Tiên lập tức khom người cáo lui.
Nếu Ngọc Đế đã bảo mình đi, vậy mình cứ đi thôi, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến mình.
Nói xong, Lâm Tiên đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi Nam Thiên Môn, hắn liền gặp Quyển Liêm.
"Nguyên soái." Quyển Liêm hướng Lâm Tiên thi l���.
Lâm Tiên gật đầu, rồi lật tay, trong tay xuất hiện một chiếc gương.
"Quyển Liêm, cái này ngươi cầm lấy."
"Đây là?"
"Cái này gọi là điện thoại di động, sau này ngươi liên lạc với ta, cứ dùng nó là được." Lâm Tiên nói, rồi bắt đầu từng bước một dạy hắn cách sử dụng.
"Thì ra là vậy, tiểu tướng vẫn là lần đầu tiên thấy loại pháp bảo này."
Quyển Liêm vui mừng, cất điện thoại đi.
Sau đó, Lâm Tiên đi về hướng Bắc Cực.
Sau khi tuần tra một vòng Thiên Hà, thấy không có vấn đề gì, hắn lại trở về Thiên Bồng Tinh.
Thiên Hà Thủy Quân vẫn đang luyện binh, Lâm Tiên cũng không lộ diện, chỉ khẽ vung tay, Sơn Hà Xã Tắc Đồ trực tiếp trở lại trong tay hắn.
Ầm ầm!
Toàn bộ Thiên Bồng Tinh trong nháy mắt trở nên tiêu điều vô cùng.
Một trăm ngàn Thiên Hà Thủy Quân nhất thời cảm thấy kinh ngạc, môi trường xung quanh họ đột nhiên thay đổi, nhưng linh khí vẫn nồng đậm, họ cũng không để ý nhiều.
Lần nữa trở lại Thiên đình, đã là sáu ngày sau.
Lâm Tiên không vội lên Lăng Tiêu Bảo Điện, mà một mình đến một nơi, dùng điện thoại gửi định vị cho Tôn Ngộ Không.
Không lâu sau, Tôn Ngộ Không thần không biết quỷ không hay bay tới.
"Nguyên soái, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tôn Ngộ Không ngạc nhiên nhìn Lâm Tiên.
Lâm Tiên lật tay, đưa Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho Tôn Ngộ Không, "Cầm bảo bối này đi, đến lúc đó nghe theo mệnh lệnh của ta."
Tôn Ngộ Không rất thích thu thập bảo bối, giờ phút này cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong tay, thần thức quét qua một lượt, nhất thời lộ vẻ vui mừng, "Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bảo bối tốt, bảo bối tốt."
"Đi đi."
Lâm Tiên bảo Tôn Ngộ Không trở về, còn mình thì trở lại Lăng Tiêu Bảo Điện.
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, Ngọc Đế và đám thần tiên vẫn lặng lẽ chờ đợi, ai nấy đều ngơ ngác.
Vài vị thần tiên thỉnh thoảng ra ra vào vào.
R�� ràng là đã buông lỏng cảnh giác, mỗi người đều bận rộn công việc của mình.
Ngọc Đế cũng thỉnh thoảng ban xuống vài đạo thánh chỉ, sai khiến một số thần tiên đi làm, sự chú ý đến Tôn Ngộ Không cũng dần dần giảm bớt.
"Tôn hầu tử này, sao còn chưa phản thiên?" Ngọc Đế chống cằm, ngậm hạt trái cây trong miệng, lộ vẻ vô cùng chán chường.
Thấy Ngọc Đế như vậy, Thái Bạch Kim Tinh vội vàng tiến lên nói: "Bệ hạ, không bằng phái thần đi một chuyến Ngự Mã Giám, thần sẽ biến thành bộ dáng tiểu lại, lặng lẽ ám chỉ Tôn Ngộ Không."
Ngọc Đế hứng thú, vội vàng hỏi: "Nói thế nào?"
Thái Bạch Kim Tinh cười hắc hắc, "Thần sẽ nói quan hàm của hắn phẩm cấp thấp kém, nói chúng tiên Thiên đình đối đãi với hắn không tốt, xem hắn phản ứng thế nào."
"Nghĩ rằng con khỉ này còn chưa biết, đợi ta nói với hắn một phen, không sợ hắn không tức giận."
"Như vậy rất tốt." Ngọc Đế v���i vàng vung tay, ra hiệu Thái Bạch Kim Tinh lập tức đi làm.