Chương 321 : Âm giới
Yến Xích Hà vẻ mặt phức tạp lau đi đồ án Thái Cực huyết hồng trong tay, chậm rãi đi đến bên cạnh Ngưu Nghị, nhìn về phía cái hố sâu cực lớn do thụ yêu ngàn năm bỏ chạy để lại.
Trong hố sâu này tràn ngập từng đống bạch cốt cùng từng cái tro cốt đàn bịt kín bùa vàng, trông có chút quỷ dị.
"Thụ yêu ngàn năm này đã trốn vào âm gian địa phủ, lúc này muốn đuổi theo, ta còn có biện pháp tách ra khe nứt âm dương hai giới, nhưng ta thấy ngươi bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu pháp lực."
Ngưu Nghị chậm rãi lắc đầu, ánh mắt đảo qua từng cái tro cốt đàn phía dưới.
"Lần này ta đã đả thương căn cơ của nó, trong thời gian ngắn nhất định nó không thể lật nổi sóng gió gì."
Pháp lực của hắn hôm nay vẫn còn quá ít, chỉ có một thân pháp thuật mạnh mẽ lại không phát ra được mấy lần liền biến thành pháo lép.
Nhưng Ngưu Nghị hoàn toàn không có ý định bỏ qua thụ yêu ngàn năm này, chỉ chờ hắn tu hành thêm chút thời gian, pháp lực tích lũy nhiều hơn, liền đi âm giới một chưởng chụp chết con yêu cây già này!
Nói đến, con yêu cây già ngàn năm này cũng chỉ lợi hại hơn yêu soái có ngàn năm tuổi thọ trong Tam Giới một chút.
Ngay cả trong đám tiểu Ngưu yêu đông đảo ở Kim Đâu sơn của hắn, nó cũng chỉ thuộc hàng hạ du, nhưng ở thế giới này, dường như đã được coi là một sự tồn tại có chút lợi hại.
Bất quá thế giới này, hẳn là không đơn giản như vậy mới đúng.
Ngưu Nghị vừa suy tư, đôi mắt vừa đảo qua rất nhiều tro cốt đàn trong cái hố, nhưng thủy chung không phát hiện ra thứ mình muốn thấy.
"Bị mang đi rồi sao?"
Ngưu Nghị lẩm bẩm nói, sau đó lại nhìn về phía Yến Xích Hà bên cạnh:
"Yến tiền bối, Hạ Hầu tiền bối không cùng ngài cùng nhau sao?"
"Hạ Hầu dường như đã phát hiện ra gì đó trong phòng kia, không có đi theo."
Trong Địa Phủ âm giới tối tăm không mặt trời, thụ yêu ngàn năm hóa thành lão phụ nhân một tay túm lấy Nhiếp Tiểu Thiến ném xuống đất!
"A! ! !"
"Con tiện nhân kia! Có phải ngươi đã dẫn Yến Xích Hà và thằng nhãi kia tới không!"
"Không phải, bà ngoại không phải con mà! !"
"Hừ! Đừng tưởng ta không biết tâm tư nhỏ mọn của ngươi! Ta cho ngươi biết, tiếp theo ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, còn dám có một chút động tác nhỏ, ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán!"
Sắc mặt trên mặt thụ yêu bà ngoại lúc thì đen lúc thì đỏ, trong mắt tràn đầy hàn quang, trông cực kỳ hung ác, nhưng chỉ có chính nó biết lúc này nó đang cực lực áp chế thương thế.
Đừng nhìn lúc này nó vẫn còn cường thế, nhưng lại bị tiểu tử kia đột nhiên tung ra hai đạo lôi đình suýt chút nữa đánh xuyên thân cây.
Lúc này khí tức chí dương chí cương kia vẫn không ngừng ăn mòn căn bản của nó, nếu không nghĩ ra biện pháp, nó sợ rằng không chỉ căn cơ bị hao tổn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!
"Thằng nhãi đáng chết, chờ đó cho ta! ! !"
Thụ yêu bà ngoại ném Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt đất, hướng về phương xa bay đi.
Một bên khác.
Không bao lâu sau, chờ Ngưu Nghị và Yến Xích Hà trở lại Lan Nhược tự, liền thấy Hạ Hầu kiếm khách đang ở trong chính điện, dùng trường kiếm trong tay dồn một đám nữ quỷ vào góc.
Hạ Hầu kiếm khách liếc mắt nhìn hai người bước vào, ánh mắt nhấn mạnh nhìn chằm chằm Ngưu Nghị một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm đám nữ quỷ trông có vẻ điềm đạm đáng yêu trước mắt.
"Các ngươi trở về rồi, thụ yêu kia thế nào rồi?"
Yến Xích Hà cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, thỏa mãn chậc chậc lưỡi.
"Bị hai ta đánh một kích, tổn thương căn bản, nhưng vẫn bị nó chạy đến âm giới, bất quá trong thời gian ngắn chắc là sẽ không xuất hiện gây sóng gió nữa."
Đây là chủ ý của Yến Xích Hà, với hắn mà nói, chiêu này của Ngưu Nghị thực tế là quá mức kinh người, bản thân hắn có thể không truy tìm việc này, nhưng tốt nhất vẫn là chỉ có hai bọn họ biết được thì tốt hơn.
Ngưu Nghị tự nhiên cũng biết đạo lý này, cây cao hơn rừng ắt bị gió thổi bật rễ, hắn còn chưa thăm dò đáy của thế giới này, tất nhiên sẽ không cho rằng mình tu luyện 1 tháng ở thế giới này liền vô địch thiên hạ.
Hắn tín nhiệm Yến Xích Hà, nhưng quan hệ của vị Hạ Hầu kiếm khách này với hắn cũng chưa đến mức có thể tín nhiệm.
Hạ Hầu kiếm khách không nghi ngờ gì khẽ gật đầu, nhìn những nữ quỷ áo trắng từng người điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm mình nói:
"Những nữ quỷ này làm sao bây giờ?"
Đừng nhìn những nữ quỷ này lúc này bộ dáng như vậy, khi nãy cùng hắn đánh nhau thì chiêu chiêu tàn độc vô tình, muốn đoạt mạng hắn.
Những nữ nhân này tuy dáng dấp không tệ, nhưng hắn đã biết đây đều là nữ quỷ giết người không ghê tay, so với tính mạng của mình, một chút tư sắc lại có thể tính là gì.
Yến Xích Hà bước lên phía trước, nhìn những nữ quỷ này khẽ thở dài một tiếng.
"Thụ yêu vốn dựa vào thi cốt của các nàng để khống chế các nàng, nhưng bây giờ thụ yêu đã rời khỏi nơi này, tự nhiên cũng không có gì để nói về khống chế."
"Người có nhân thế, quỷ có quỷ giới, vẫn là đưa các nàng đến Địa Phủ đầu thai đi, đến Địa Phủ, tự có phán quan sẽ phán định các nàng phải làm thế nào."
"Quảng Nghị, cùng ta khai đàn làm phép, tiện thể siêu độ hết thi cốt vong hồn dưới Lan Nhược tự này đi."
"Tốt, Yến tiền bối."
Tới gần chạng vạng tối, trong tiểu viện trong rừng, Ninh Thái Thần buông thư tịch trong tay xuống, có chút lo lắng đi qua đi lại.
Tiểu Hải đứng ở một bên, ánh mắt đi theo thân ảnh Ninh Thái Thần đi tới đi lui lắc lư, một lát sau, không khỏi có chút choáng đầu xoa xoa đầu.
Hắn tuy cũng có chút lo lắng cho công tử nhà mình, nhưng vẫn an ủi:
"Ninh công tử, ngài yên tâm đi, công tử nhà ta từ trước đến nay đều không làm chuyện không chuẩn bị, đồng thời có Yến đại hiệp và Hạ Hầu đại hiệp ở đó, khẳng định là không có việc gì."
Ninh Thái Thần dừng bước lại, áy náy hướng về phía Tiểu Hải cười cười.
"Tiểu Hải nói đúng lắm, nói rất đúng..."
Ninh Thái Thần bước đến bên bàn gỗ, ngồi xuống ghế, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng trong lòng, cho đến khi ánh mắt hắn thoáng nhìn Độc Vu đang trêu đùa hạt độc văn hoa trong tay, không khỏi toàn thân run lên.
Người này không biết là tình huống thế nào, trừ ban ngày một mực uống một thứ nước thuốc tanh hôi khó ngửi, nghe từ xa đã khiến người ta đầu óc choáng váng, thời gian còn lại chính là thay đổi pháp trêu đùa một chút cổ trùng.
Phần lớn những cổ trùng kia hắn đều chưa từng nghe thấy, nhưng chỉ mấy loại hắn nhận ra thôi đã là kịch độc chi vật.
Mà những con cóc con rết liệt kê với hoa văn màu sắc diễm lệ kia, chắc hẳn cũng là một chút cổ trùng kịch độc.
Ninh Thái Thần có chút toàn thân không được tự nhiên lại lần nữa đứng dậy, cũng may chỉ chốc lát sau, hắn liền nghe thấy âm thanh ngoài cửa viện, theo sát đó là thân ảnh ba người Ngưu Nghị.
"Quách huynh, Yến tiền bối, Hạ Hầu đại hiệp, các ngươi không sao chứ."
Ngưu Nghị nhìn Ninh Thái Thần có chút kích động trước m��t, lại nhìn Độc Vu đang thu hạt độc vào áo bào cách đó không xa, hiểu ý gật đầu cười nói:
"Ninh huynh yên tâm, ta cùng hai vị tiền bối cùng nhau xuất mã, tự nhiên không có việc gì."
"Tốt tốt tốt, mấy vị bình an trở về là tốt rồi, chỉ là không biết, Lan Nhược tự kia..."
Ngưu Nghị nghiêm mặt, hướng về phía Ninh Thái Thần nói:
"Ninh huynh, yêu quái kia chính là cây hòe yêu tu luyện ngàn năm, yêu quái này bản sự bất phàm, ba người ta tuy hết sức nỗ lực, nhưng vẫn bị nó trốn đến âm gian địa phủ."
"Nó tuy bị ta chờ trọng thương, nhưng cũng không cách nào đảm bảo liệu có nhất định sẽ không quay lại Lan Nhược tự, cho nên trước khi Kim Hoa đại khảo diễn ra, Ninh huynh cứ tiếp tục ở lại chỗ ta một thời gian."
Ninh Thái Thần nhìn qua nhìn lại, do dự nói:
"Như vậy có phải là quá phiền phức cho Quách huynh không?"
Hắn vốn đã ăn không ở không ở chỗ người ta một ngày rồi, không thân chẳng quen, sao có thể chiếm tiện nghi của người khác như vậy.
Nhưng hắn nghe xong nghe nói yêu quái Lan Nhược tự vẫn chưa bỏ mình, còn có khả năng quay lại, lập tức lại có chút do dự.
Ngưu Nghị cười nói:
"Yên tâm, bất quá là xây thêm hai gian nhà gỗ thôi, với ta mà nói rất đơn giản."
"Không không không, như vậy chẳng phải là..."
Ninh Thái Thần còn chưa nói xong, trường kiếm trong tay Ngưu Nghị đã cấp tốc bay ra, hóa thành một đạo bạch quang, chợt lóe lên trên cây cối chung quanh.
Chỉ trong chốc lát, cây cối bị bạch quang kia lướt qua liền liên tiếp đổ xuống, miệng Ninh Thái Thần dần dần mở lớn, đôi mắt cũng trừng căng tròn.
"Yên tâm đi Ninh huynh, nhà gỗ một lát nữa là có thể xây xong, ở đây cũng sẽ rất an toàn."
An... An toàn...
Ninh Thái Thần nhìn Ngưu Nghị, mười phần cứng đờ nhẹ gật đầu.
Ngưu Nghị giữ Ninh Thái Thần này lại, cũng là vì thấy thư sinh này có chút thuận mắt, lúc trước ra ngoài chiêu đãi, cũng có mấy phần nhìn thấy nhân vật trong sách năm đó vui sướng.
Đến nỗi Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến có thể đến với nhau hay không, vậy thì không đến lượt hắn quản.
Hắn không phải Nguyệt lão, mặc kệ tình tình yêu yêu trong trần thế cũng mặc kệ người quỷ cấm kỵ chi luyến.
Huống chi thi cốt của Nhiếp Tiểu Thiến còn chưa tìm thấy, đoán chừng sớm đã bị Thụ yêu mang đến âm giới rồi.
Hạ Hầu kiếm khách ở một bên nhìn thấy chiêu này của Ngưu Nghị, đôi mắt có chút sáng lên.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy Quảng Nghị này hoàn chỉnh ra tay, quả thật có mấy phần cảm giác cử trọng nhược khinh.
Mặc kệ tiểu tử này có bí mật gì, nhưng đối phương tuyệt đối là một kiếm khách cực tốt.
Hạ Hầu bước lên phía trước, hướng về phía Ngưu Nghị nói:
"Để ta làm đi, xây thêm hai gian phòng, ta ở lại đây thêm một thời gian, hai vị không ngại chứ?"
Ng��u Nghị quay đầu nhìn về phía Yến Xích Hà, thấy Yến Xích Hà đang uống rượu tùy ý khoát tay áo, Ngưu Nghị cười nói:
"Hạ Hầu tiền bối xin cứ tự nhiên, nếu tiền bối có thể ở đây, ta và Yến tiền bối tự nhiên là mười phần hoan nghênh."
Hạ Hầu kiếm khách khen:
"Tốt! Không sai không sai, so với Yến tiền bối kia của ngươi thoải mái hơn nhiều!"
Yến Xích Hà liếc mắt, dứt khoát không để ý tới người này.
Từ khi Thụ yêu bà ngoại bỏ chạy vào âm giới, mảnh bạch cốt âm u dưới lòng đất Lan Nhược tự cũng bị người đi đường đi ngang qua phát hiện.
Trong Kim Hoa thành, cũng từ đó lưu truyền câu chuyện Lan Nhược tự có yêu quái ăn thịt người, chỉ là câu chuyện này đủ loại, bị người kể chuyện đổi thành vô số phiên bản, ai cũng không biết là thật hay giả.
Điều duy nhất có thể xác định, chính là Lan Nhược tự tuyệt không phải đất lành, đống xương người tích tụ như biển xương trắng kia, đều là thật.
Tới gần Kim Hoa đại khảo, Kim Hoa thành phụ cận lại xuất hiện một chuyện như vậy, khiến cho toàn bộ Kim Hoa thành cũng trở nên hơi khẩn trương.
Bất quá tất cả những điều này đều không liên quan quá nhiều đến đám người trong tiểu viện trên núi, Ngưu Nghị và Hạ Hầu kiếm khách so tài với nhau, trực tiếp biến ba tòa nhà gỗ nhỏ thành một tòa lầu các hai tầng có hơn mười gian phòng.
Cuối cùng Ngưu Nghị có chút tiếc nuối thua Hạ Hầu kiếm khách một bậc, ngay cả Yến Xích Hà cũng tán thưởng Hạ Hầu sau này dù không làm kiếm khách, cũng có thể đổi nghề đi xây nhà.
Mười mấy ngày trôi qua như vậy, tốc độ tiến bộ của Ngưu Nghị không hề có ý định dừng lại, ngược lại càng lúc càng nhanh.
Mỗi ngày tu luyện có thể dẫn động linh khí, từ phương viên mười dặm nhanh chóng lan đến phương viên ba mươi dặm, khiến cho ánh mắt Yến Xích Hà nhìn hắn càng ngày càng cổ quái.
Độc Vu ở ch�� này tu dưỡng, mỗi lần cảm nhận được vòng xoáy linh khí kinh khủng kia, trong lòng kinh hãi đồng thời, cũng càng thêm khẳng định suy đoán trước đó.